Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương)
Chương 17 :
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Các ngôi sao tên tuổi đều vướng vào vụ bê bối này, hầu như không một nghệ sĩ nổi tiếng nào dám đề cập quá hai câu. Quán quân cuộc thi Thiên Vương Simon lập tức đòi hủy bỏ hợp đồng với CDEA, không tiếc bỏ ra một khoản tiền lớn đền bù, đầu quân vào công ty giải trí mới thành lập của Thu thị. Lúc phỏng vấn, Simon có nói rất cảm kích CDEA đã tạo dựng cơ hội cho nó, cũng bởi may mắn mà nó không gặp phải các vấn đề tương tự như trường hợp của các diễn viên khác. Tuy nhiên nó cho rằng scandal lần này của CDEA đã không chỉ là chuyện cá nhân của một vài diễn viên hay tai tiếng của một công ty giải trí nữa, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến đạo đức người nghệ sĩ, nó có trách nhiệm, và cũng có nghĩa vụ phải thể hiện lập trường của mình.
Bộ trang phục nó mặc hôm phỏng vấn là sơ mi trắng kiểu đơn giản cùng quần bò trắng nhàn nhạt, thoạt nhìn trong sáng tựa một thiếu niên hàng xóm, đáng tiếc trên cổ tay nó lại buộc một sợi vòng da Cartier khá độc, theo động tác chốc chốc giơ tay cầm micro của nó mà khiến người ta chỉ chăm chăm để ý đến sợi vòng. Fan nó gần như quên tuốt nội dung chính, chỉ mải đi bàn luận về chiếc vòng da khá mốt kia thôi.
Jason nói, "Nó thừa sức làm một người mẫu đẳng cấp, chỉ tiếc nó gặp phải Điền Viên ở thời đại này."
Cổ phiếu của CDEA sụt giảm nghiêm trọng. Di động Phí Anh Lệ thiếu điều nổ tung tới nơi bởi cuộc gọi tới tấp từ các cổ đông. Cô mặc kệ, thảnh thơi tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời tại Caribbean cùng Dean Kiều rồi mới thong dong về nước.
Vừa về đến nơi đã đụng người do Dương Chấn Vũ cử tới mưu toan bắt cóc, cô cười khẩy, để vệ sĩ của mình trói chúng đến tận cửa CDE A, còn gửi lời nhắn, "Rứt gì thì rứt, cũng đừng có làm con chó rứt giậu, chớ quên trò ấy anh cũng học từ tôi mà ra."
Cô về nhà, ngạc nhiên vì thấy La Phó Dụ đang chờ mình.
"Alice, tôi chờ cô lâu quá." Hắn đỡ túi xách giúp cô, nói dịu dàng, "Sao mà đi lâu vậy, tôi nhớ cô sắp chết rồi."
Phí Anh Lệ tháo kính râm xuống, để hắn ân cần mang hết đồ vào nhà giùm mình, nhưng tới khi hắn toan mát xa cho cô, cô giơ kính ra cản lại.
"Anh La này, hình như chúng ta không có quan hệ đến mức này."
La Phó Dụ sượng sùng, khúm na khúm núm, "Alice, đừng vậy mà, cô biết rõ không phải tôi không muốn giúp cô, nếu không hồi trước tôi đã chẳng đồng ý. Ngặt nỗi tôi vẫn thuộc CDEA, làm sao dám giỡn mặt Dương Chấn Vũ? Tôi thật sự lực bất tòng tâm."
Phí Anh Lệ nhướng mắt, "Anh đang nói chuyện gì thế nhỉ?"
La Phó Dụ nhanh nhảu, "Ngoài chuyện đó, có gì mà tôi không nghe cô đâu, Alice!"
"Nếu là chuyện kia, nói thật tôi không thù hằn anh, đâu chỉ vậy, tôi còn cảm ơn anh. Nếu anh có đến làm diễn viên cho tôi lúc đó, khéo bây giờ tôi đã khuynh gia bại sản."
La Phó Dụ dù có nhún nhường đến mấy, giọng điệu khinh thường thấy rõ của cô cũng đủ làm mặt hắn đỏ như mào gà.
Hắn trầy trật trong CDEA mà mãi vẫn chỉ ở bậc tầm tầm, là Phí Anh Lệ đã ban cơ hội cho hắn, một tay nâng đỡ hắn lên đỉnh cao.
Nếu là Phí Anh lệ của ngày trước, sẽ cho rằng việc một người có tiềm năng nổi tiếng hay không vốn dĩ quá nhỏ nhặt, miễn là CDEA chịu nâng đỡ, tất kẻ đó sẽ nổi.
Nhưng Phí Anh Lệ của hiện tại đã biết, một kẻ không có năng khiếu có lẽ sẽ nổi, một người chăm chỉ có lẽ sẽ nổi lâu hơn chút đỉnh, nhưng không một ai trong số họ có thể trở thành một thời đại, một Thiên Vương.
"Alice, cô không niệm chút tình cũ nào giữa chúng ta hay sao?"
"Chà..." Cô chỉ vào hắn bằng ngón tay vẽ móng cầu kỳ, "Để tôi nói cho anh hiểu, La Phó Dụ, mong rằng đây sẽ là lần cuối anh nhắc đến tình cũ giữa hai ta, chứ lần sau tôi không dám chắc anh còn có thể đi làm diễn viên nữa đâu."
La Phó Dụ đã từng thấy dáng vẻ hung tàn của Phí Anh Lệ nhưng chưa bao giờ nghĩ khi cô hung tàn lại làm hắn rét run đến thế, đành phải luống cuống đứng lên tạm biệt. Hắn chưa đi được bao xa, Phí Anh Lệ sau lưng cất tiếng lạnh lùng, "Về mà nói cho ông chủ anh, đừng tưởng lần trước lợi dụng được tôi là có thể mật ngọt dối trá trước mặt tôi nữa. Tôi giờ chỉ coi y như con chó, tuyệt đối không phạm phải sai lầm quá khứ lần hai."
Lần này La Phó Dụ còn chẳng dám ngoái đầu lấy một lần, lao thẳng ra cửa, chui vội lên xe và dần khuất trong tầm mắt Phí Anh Lệ. Mái tóc tạo kiểu giống Takuya Kimura gợi cô nhớ đến chút dịu dàng nhỏ nhoi ngày nào của hắn, thế là tiện miệng thử hắn một lần lại thử ra bộ mặt thật. Cô thở dài sườn sượt, trách mình làm sao lại từng chọn một kẻ như thế để giết thời gian? Thật sự đã nhìn nhầm người rồi.
Phí Anh Lệ tắm rửa sạch sẽ rồi ra ngoài. Lái xe một vòng, cô tấp vào một quán cà phê, chỉ đảo mắt đã thấy ngay người mình cần tìm, bởi lẽ quần áo của anh dẫu hết sức giản dị nhưng lại như cục nam châm hút lấy mắt người. Anh không đẹp nổi bật mà khí chất lạ thường, trên ngón tay thuôn nhỏ đang cầm một điếu Camel, hoàng hôn hắt sáng nơi khuôn mặt anh ánh lên sắc vàng mỏng mảnh, khói thuốc bồng bềnh càng khiến vẻ mặt anh mông lung.
"Nicon." Phí Anh Lệ ngồi xuống ghế đối diện người nọ.
"Alice." Anh dụi thuốc vào gạt tàn, chào cô.
Cô thở dài, "Gặp anh xong, tôi sẽ đi gặp Điền Viên đấy."
Anh gật đầu, đẩy bao hồ sơ đặt cạnh tay cho cô. Cô vừa mở ra coi thử đã thảng thốt, "Nicon, anh lấy đâu ra nhiều tiền thế này?"
"Không sao, cha tôi để lại cho tôi một tòa lâu đài cổ bên Anh, tôi bán được với giá hời." Anh lại quen tay sờ điếu thuốc mới, "Cô giúp tôi đưa khoản tiền này cho Điền Viên."
Cô cười khổ, "Anh điên à? Ông già nhà anh chỉ để cho anh có thế. Anh đang mang hết tài sản ra đánh bạc với cậu nhóc ấy có biết không? Chắc gì cậu ấy đã biết ơn anh?"
Sau khi Điền Viên tiễn từng vị cổ đông về, gõ cửa phòng cô, cô mới mở cửa.
Điền Viên thấy hốc mắt cô đỏ hoe liền nói, "Người đàn ông đó không đáng để chị khóc."
Cô cười khe khẽ, "Tôi không khóc vì anh ta, tôi khóc vì bản thân mình. Điền Viên, cảm ơn."
"Tôi phải cảm ơn chị mới đúng."
"Không, nhờ sự kiên trì của cậu, tôi mới có dũng khí để tiếp tục, nếu không có lẽ tôi đã bán hết cổ phiếu của CDEA rồi bỏ chạy ra nước ngoài rồi."
"Ấy đâu phải là tính cách của Phí Anh Lệ?"
"Tính tôi không có dũng cảm vậy đâu, tôi không có tinh thần bất chấp đánh đổi để đạt thành mục tiêu như cậu. Điền Viên, tôi thật không ngờ, cậu dám dốc hết tiền túi để mua cổ phiếu CDEA giá cao ngất ngưởng của Dương Chấn Vũ hay sao?"
Điền Viên cười cười, "CDEA bây giờ đúng là giá trên trời, nhưng tôi thấy đáng giá."
Phí Anh Lệ ôm cậu, nói, "Good luck!"
Điền Viên biết đây không phải lần gặp nhau cuối cùng giữa cậu và Phí Anh Lệ, nhưng chắc chắn rằng trong một quãng thời gian rất lâu tới, cậu sẽ không được gặp người phụ nữ xinh đẹp mà khi bật khóc lại giống hệt một nàng sói cái này nữa. Cô có cái miệng rất độc, nhưng lại có trái tim nhạy cảm và biết cảm thông.
Xét về mặt nào đó, cô cực giống Nicon, cứ giữ mãi giấc mơ cho mình mà chấp nhất nguyên tắc đặt sâu trong nội tâm, để rồi từ đó, cuộc sống của họ sẽ rất kỳ thú và cũng rất trắc trở, nhưng sẽ luôn tìm được lối ra ngay trong hoàn cảnh bí bách nhất.
Truyền thông đã mường tượng kết cục cuối cùng của CDEA sẽ gây sốc tột độ, nhưng chẳng ngờ lại sốc đến nỗi thành quả bom nổ tung.
Ai mà lường đến, Tổng giám đốc điều hành mới của CDEA lại chính là Thiên Vương mới của châu Á - Điền Viên?
Một thanh niên trẻ tuổi hơn hai năm về trước còn bị chất vấn, bị nghi ngờ là trai bao, bị cười nhạo vì chỉ là thằng nhà quê lên tỉnh, một người nhỏ nhoi suốt hai năm ấy bị CDEA đì, không có nổi một công việc, vậy mà giờ cậu đã thành Chúa tể của CDEA, cậu đã đứng tại đỉnh cao chót vót nhất làng giải trí châu Á. Nếu ví giới giải trí là một chuỗi thức ăn, vậy thì cậu đã đứng tại đầu cao nhất của chuỗi rồi.
Lúc này đây, còn ai sẽ hoài nghi cậu có phải trai bao hay không?
Đôi khi con người bất lực trước tin đồn, chỉ bởi vì người ấy chưa đủ mạnh.
Cái tin đồn ấy với Điền Viên bây giờ rõ chỉ là một trò trẻ con.
Ngay trong ngày hôm đó, Điền Viên tổ chức phát biểu trước buổi họp báo. CDEA đã chuẩn bị sẵn mọi thứ nhưng đương nhiên nó vốn dĩ là do Dương Chấn Vũ sắp xếp cho bản thân mình. Phòng hội nghị đặc biệt của CDEA vô cùng đồ sộ, nhưng vẫn không chứa nổi số lượng phóng viên ùa đến lấy tin bài từ đủ mọi nơi.
Đối mặt với ống kính của truyền thông, Điền Viên tỏ ra vô cùng khoan thai, bình tĩnh, còn pha đôi phần dí dỏm. Khi có người hỏi cậu, "Xin hỏi Jamie, khi bộ phim của anh đạt được thành công rực rỡ, chúng tôi đều tưởng anh sẽ rời khỏi giới thời trang để tiến vào giới giải trí, thế mà giờ đây anh mang đến cho chúng tôi một tin tức thật đáng kinh ngạc. Liệu anh có rời khỏi giới giải trí để đặt chân vào giới kinh doanh không?"
Điền Viên cười trả lời, "Giống như anh đang hỏi tôi, có phải hôm nay anh ăn vằn thắn thì mai không được ăn phở xào nữa, hôm nay ăn vi cá thì mai không được ăn bào ngư nữa. Tôi nghĩ hãy để thời gian trả lời, có lẽ hôm nay tôi ăn mỳ, mai ăn cháo, miễn là tôi biết cân đối thực đơn thì sẽ không phải lấn cấn chọn một trong hai."
"Anh cho rằng có thể cùng lúc thực hiện cả hai vai trò hay sao? Nhất là hai vai trò còn đối lập nhau?"
Cậu hồi đáp nghiêm chỉnh, "Đấy là khi anh coi nghệ sĩ và công ty giải trí là con mồi và thợ săn, nhưng theo quan điểm của tôi thì nên là hai bên hợp tác sẽ đúng hơn. Do đó, dù làm nghệ sĩ hay làm ông chủ, cũng chỉ là một sự đổi chỗ của tôi mà thôi. Tôi mong, khi mình làm nghệ sĩ, sẽ thấu hiểu hơn giấc mơ của người nghệ sĩ, thấu hiểu hơn nỗi khốn khó của người nghệ sĩ. Nhờ đó tôi sẽ càng làm được nhiều hơn cho người hợp tác của mình, trợ giúp họ hoàn thành những tác phẩm xuất sắc hơn nữa. CDEA sẽ mang đến làn gió mới tinh, chúng tôi sẽ nỗ lực phô bày thêm nhiều góc độ của nghệ sĩ, để họ trở thành tác phẩm nghệ thuật chứ không còn là món hàng kinh doanh. Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến."
Truyền thông đồng loạt chúc mừng vị Boss mới của làng giải trí bằng thái độ cực kỳ tích cực, vì cậu không chỉ đem đến giấc mơ lớn của giới giải trí, mà còn đem một Thiên Vương sở hữu số lượng fan rộng khắp toàn cầu đến cho các ngôi sao.
Con người dễ trầm trồ ngợi ca, a dua theo dòng đối với những gì quý tộc, xa xỉ, kể cả khi họ chẳng hề biết chất liệu chân thật của nó. Còn đối với những gì rẻ rúng, họ lại thường trao đi rất ít cảm thông, họ nhìn xuống bằng khoảng cách vạn dặm. Thế nhưng khi một người xuất thân bần hàn lại có thể giẫm quý tộc dưới chân, họ sẽ tôn vinh người ấy làm truyền kỳ.
Họ hiểu rất rõ, rất rõ, Điền Viên không còn đơn giản là một Thiên Vương, mà sẽ là một truyền kỳ.
Một lần nọ Dean Kiều đọc xong tin bài độc quyền về Điền Viên, có bảo với Phí Anh Lệ, "Lắm lúc anh ghen với Điền Viên lắm, cậu ta may quá đi mất."
Phí Anh Lệ cười cười, "Vận may giống như một đêm của gái trinh, anh hùng hục cả ngày có khi không thủng, còn thành công, chẳng qua chỉ cách anh một lớp màng."