Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương)
Chương 19 :
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Hai người nằm ỳ trong xe. Điền Viên lấy ra một bao thuốcCamel trong hộc, bật bật lửa châm thuốc, hút một hơi, sau đó đặt bên môi anh.
Lý Bạc Nhiên thấy cậu hút thuốc rất thành thạo cũng không nói gì, chỉ nhận lấy.
Khoang xe nồng mùi thuốc quyện với mùi đàn ông. Lý Bạc Nhiên lần này hút hết điếu thuốc mới hỏi, "Đi đâu?"
"Nhà tôi." Điền Viên ngồi dậy chỉnh lại áo quần, lại nói, "Anh đừng về, tôi dọn hết đồ giúp anh rồi."
"Ồ?" Anh lấy làm kinh ngạc, "Chắc cậu không đần nỗi để người ta phá cửa nhà tôi chứ? Cậu cũng biết cửa nhà tôi lắp chuông báo động tự động mà."
Cậu im lìm một chốc, mới bảo, "Chìa khóa nhà anh, tôi vẫn cầm."
Anh ngước tầm mắt, cậu trông thấy con ngươi của anh là một màu nâu từa tựa như màu hổ phách pha sắc bạc, đẹp đến ngơ ngẩn.
"Anh nói, khi tự hỏi mình những năm tháng sau này muốn được sống cùng, anh luôn muốn cùng tôi." Cậu nhìn anh chăm chú, "Vậy kể từ giờ, chúng ta sẽ không chia xa."
Lý Bạc Nhiên chợt bâng khuâng kỳ lạ. Đại khái cũng chỉ mấy hôm trước, anh muốn gặp cậu thanh niên này một lần còn không được, mà hiện thời cậu ấy lại nói với anh sẽ mãi không chia xa.
"Điền Viên..." Anh ngập ngừng, "Chuyện kia..."
Cậu mở cửa xe gây ra tiếng động lớn, "Anh sẽ thích nhà mới của chúng ta."
Bấy giờ anh mới nhận ra xe họ không phải đứng yên mà là vẫn đang chạy bon bon, sau đó nó dừng trước một căn biệt thự thoạt nhìn còn đang trong thời gian tu chỉnh. Vào nhà rồi, anh lại càng sững sờ nhiều thêm nữa. Điền Viên đã trang trí căn nhà thành giống hệt căn nhà trước của hai người, bao gồm cả tầng thượng lẫn ô cửa sổ rộng lớn trông ra biển rộng xa xa, hay là cả quầy rượu, hệt như nó chính là Hải Thiên được phóng to lên gấp bốn, gấp năm lần.
Nhà vẫn chưa hoàn thành giai đoạn thi công, nền nhà rải rác một số đồ dùng dụng cụ. Anh lặng thinh một lát mới cất tiếng, "Cậu định trang trí ngôi nhà này xong mới tha thứ cho tôi ư?"
Cậu đang dọn dẹp đồ dùng, nghe anh hỏi, liền thoáng ngừng tay, "Anh không thích nhà này à?"
Anh lắc đầu, cậu đứng thẳng dậy, "Phòng ngủ thì xong rồi đấy, anh đi nghỉ đi, bữa tối xong xuôi tôi gọi anh dậy." Nói đoạn, lại cặm cụi sắp xếp đồ đạc.
Lý Bạc Nhiên đứng cúi đầu rồi lên lầu. Tại chiếu nghỉ, anh nhoài người ra nhìn Điền Viên đang ngồi xổm ở tầng dưới, khung cảnh nhuộm màu thân quen, thế nhưng lại xa lạ vô cùng.
Anh lên lầu hai mà không cần chỉ đường, bởi lẽ toàn lầu hai được thiết kế nguyên xi nhà cũ chỉ khác chăng ở tỷ lệ. Hít sâu một hơi, anh vào thẳng phòng tắm, chẳng cần hỏi nhiều bởi lẽ mọi vật dụng tắm rửa, khăn, hay cả nước cạo râu đều giống nhau, ngay đến vị trí cũng không lệch chút nào.
Mò vòi, nước xối ra từ vòi hoa sen, anh khép mắt lại, hơi nước mịt mù quấn quanh anh bằng hơi ấm, cảm giác dòng nước lướt qua thân thể làm anh bất giác nhớ đến cảnh nồng nhiệt ban nãy ở trong xe. Lý Bạc Nhiên không có quá nhiều bạn tình nhưng cũng không hề ít, nhiều lúc anh cũng sẵn sàng có một đêm với một người xa lạ thích hợp trong bầu không khí thích hợp tại thời điểm thích hợp. Những ai từng qua đêm với anh đều nhận xét Lý Bạc Nhiên là một top chu đáo đồng thời rất phong độ trong chuyện chăn gối. Nhưng hôm nay Điền Viên đã thể hiện cho anh thấy, ở chuyện này, cậu có thể lôi thôi, có thể tuềnh toàng chẳng phong độ, hay dù chỉ là tùy tiện nhất thời, cậu vẫn thừa sức đánh cắp linh hồn đối phương.
Cảm giác này dẫu có là Phạm Triết Tây năm xưa cũng chưa thể mang lại. Lý Bạc Nhiên biết rõ, cậu đã có gì đó khác rồi. Kỳ thực rất nhiều khoảnh khắc trong hai năm qua, từng buổi tối trong hai năm qua, khi anh quen tay bấm gọi vào số di động nọ, anh đã biết là khác.
"Anh tin." Lý Bạc Nhiên điềm nhiên nói, "Nhưng anh tin, em ngoài muốn nhìn thấy anh, nhất định vẫn còn việc khác."
Đến lượt Phạm Triết Tây nhìn lại anh, nhìn lâu hết mực, mới thẽ thọt, "Vì căn bản anh không tin kẻ dã tâm như em lại chịu chân thành yêu một ai đó, anh không tin em sẽ vì chân thành yêu một ai đó mà làm một điều gì đó thuần túy."
Anh không đáp, chỉ lấy bao thuốc trong túi áo, rút một điếu ra.
Phạm Triết Tây tiếp tục, "Mỗi người được anh chiếu cố đặc biệt đều dã tâm, đều lạc lõng, vì anh... muốn bù đắp cho mẹ. Anh ảo tưởng khi mẹ anh còn trẻ cũng có thể gặp được một người như anh, đưa bà ấy lên thành công, cho bà ấy niềm vui, dắt bà ấy rời khỏi con đường không lối về."
Anh im lìm lần ngón tay dài nhỏ lấy diêm châm thuốc.
Phạm Triết Tây lại tiếp, "Thế nên, anh không thích kẻ dã tâm, nhưng anh vẫn cầm lòng không đặng mà vươn tay giúp đỡ, cưu mang họ, từ Dương Chấn Vũ, Trần Hướng Minh, đến em, rồi tiếp đến Điền Viên..." Anh ta mỉm cười, "Sự thật chứng minh mỗi một người mà anh cưu mang đều là sói, nên anh xuất hiện trong cuộc đời chúng em rồi bỏ rơi chúng em, cớ sao anh sẽ có ngoại lệ? Anh tin Điền Viên thật lòng yêu anh ư? Khi nó ôm anh, chắc gì chỉ là đang ôm anh chứ không phải vì anh là công tử Thu thị, vì anh giữ cổ phần của Sect, vì anh đã vung tiền giúp nó mua cổ phiếu CDEA?"
Lý Bạc Nhiên nghe đến đây liền dập thuốc vào gạt tàn, nhìn tàn lửa hiu hắt còn sót lại, "Nếu điều em muốn nói là thế, vậy anh còn có việc, về trước đây."
Phạm Triết Tây nhìn bóng anh quay mình rời đi, gào ầm lên, "Nó không khác gì chúng em cả! Nó ôm anh không phải chỉ vì yêu anh mà còn vì anh mang lại cực nhiều lợi ích cho nó nữa. Chưa hết... có thể chinh phục anh, em nghĩ đấy là điều hết sức thi thú với bất kể ai, đúng không?"
Lý Bạc Nhiên thực sự không nhịn được nữa, quay phắt người lại, gằn giọng, "Điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu ấy và em là: Cậu ấy biết thỏa mãn, em thì không!"
Mắt Phạm Triết Tây đỏ ngầu, nụ cười thì dữ dằn, chỉ tay vào tai, "Sau này đi đâu nhớ để ý vành tai anh này, nó cố tình để lại dấu đấy. Nó muốn thông cáo với toàn thể... Anh từng bị nó đè nghiến ra rồi!" Giọng anh ta quá to, mấy người đang ngồi trong quán cũng phải đánh mắt nhìn sang hướng này.
Đúng lúc này, Phạm Triết Tây đột ngột đứng dậy gạt tung bàn kế bên, giật chiếc máy ảnh cỡ bé mà vị khách ở đó đang giấu, "Anh thuộc bên nào?"
Người nọ hốt hoảng cúi gằm, "Thiên Vương Phạm, đừng, đừng, tôi ở bên tạp chí Người nổi tiếng, chỉ muốn lấy chút tin về anh thôi!"
"Tạp chí Người nổi tiếng..." Khóe miệng Phạm Triết Tây nhếch lên giễu cợt, trong mắt ánh tia nanh nọc, "Tạp chí Người nổi tiếng là chó săn của CDEA, anh không nhắm vào tôi mà nhắm vào Nicon chứ gì?"
Ánh mắt người nọ không giấu nổi vẻ kinh hoàng. Lý Bạc Nhiên không chờ người nọ phân bua đã sải bước nhanh chóng hệt như đang chạy trốn.
Phạm Triết Tây trông theo bước chân chệnh choạng của anh, vừa đau lòng cũng vừa hả hê biết mấy. Quẳng máy ảnh trả người nọ, anh ta nói, "Cút đi!"
Người nọ lính quýnh cầm máy ảnh tháo chạy khỏi quán. Thấy bóng người khuất hẳn, bấy giờ Phạm Triết Tây mới ung dung ngồi về ghế, nhâm nhi hết tách cà phê mới gọi điện thoại, báo gọn lỏn, "Gặp Nicon rồi."
Bên kia đầu dây là một giọng nam sang sảng cười khình khịch, "Tôi biết Triết Tây chắc chắn chộp được cơ hội này mà. Tuy nhiên thằng Điền Viên kia có vẻ cao tay lắm, cậu đảm bảo Nicon có nghe lời cậu chứ?"
Phạm Triết Tây hít sâu một hơi, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa, "Anh nghĩ Nicon thực lòng thích Phạm Triết Tây không? Thích tên nhóc Phạm Triết Tây vàng vọt, mắt híp bị người đời chê xấu, hay là thích thằng nông dân Điền Viên? Anh ấy biến hóa chúng tôi thành tuyệt tác, nhưng trước đấy, anh ấy có từng thực lòng yêu thích chúng tôi thuở ban đầu không?" Nhìn vào bàn tay nhợt nhạt của mình, Phạm Triết Tây nhấn mạnh từng chữ, "Không, anh ấy không hề thích chúng tôi đâu, vì trong sâu thẳm của anh ấy... vốn dĩ không hề tin vào tình yêu của những kẻ dã tâm, giống như anh ấy chưa từng được cảm nhận tình mẹ." Bờ môi mỏng của anh ta khẽ nhướng, "Anh ấy không hề thích tôi, không hề thích Điền Viên... cũng không hề thích anh, Dương Chấn Vũ ạ."