Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương)

Chương 24 :

Ngày đăng: 03:30 19/04/20


Trong gian phòng hóa trang một người lộng lẫy, Điền Viên đang nghe điện thoại. Nhân vật lừng lừng lẫy lẫy nào cũng luôn có một mặt chưa được công chúng biết đến, và hiển nhiên lúc này đây chính là cái mặt ấy của Thiên Vương Điền.



"Cháu biết rồi, bà ơi. Mua thêm ti vi, tủ lạnh phải không ạ?" Điền Vương dè dặt.



"Ghi chú lại đi." Trong tai nghe truyền ra một giọng nói đôn hậu, "Toàn thứ đắt tiền, nhầm là chết!"



"Vâng vâng, bà ngoại." Điền Viên vừa nghe máy vừa ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức hiểu ý, mang giấy bút đến.



"Vâng, vâng, ba ti vi, hai tủ lạnh, một quạt, đúng chưa ạ?" Cậu đọc lại. 



Lý Bạc Nhiên cầm máy ảnh đến gần, bộ quần áo của anh giản dị và tiện lợi, áo màu xanh lá cây nhạt, quần ống côn màu xám. Không rõ tự khi nào, Lý Bạc Nhiên cũng bắt đầu mặc đồ của Farmer thường xuyên hơn.



Ánh mắt cậu dừng tại anh rất đỗi tự nhiên. So với dáng người cao lớn toát vẻ thành đạt của cậu, thiết kế của Farmer khi được mặc trên người Lý Bạc Nhiên đều luôn mang lại cảm giác khoáng đạt rất khác.



Điền Viên phải công nhận, bất kể là quần áo thế nào, Lý Bạc Nhiên đều có thể tạo thành phong cách của riêng anh, vừa thu hút, vừa đẳng cấp, vừa khó bắt chước.



Trợ lý thấy Lý Bạc Nhiên vào liền biết điều lui đi, còn tận tình đóng cửa lại.



Lý Bạc Nhiên tựa mình tự nhiên vào bàn trang điểm cạnh Điền Viên, chỉnh máy ảnh. Ngón tay anh dài, khỏe, linh hoạt, từng động tác đều gọn gàng và thành thạo nhưng đầy ắp khí chất, Điền Viên xao xuyến phủ tay mình lên tay anh.



"Ừ." Bà ngoại hơi nghĩ ngợi, có phần lo lắng, "Đồ điện tử tăng giá lắm phải không cháu? Cháu đủ tiền không? Hay bà gửi một ít lên cho cháu?"



"Thôi ạ, thôi ạ" Cậu cười hì hì, "Bà à, sếp nhà cháu hào phóng lắm..." Vừa cầm điện thoại, cậu vừa cúi đầu cọ nhẹ lên đôi môi mềm mại của anh.



Cúp máy, cậu rướn người lùa tay vào tóc anh, đè anh trên bàn trang điểm hôn nồng nàn.



Một lúc sau, hai người mới ngừng hôn, anh cào cào lại mái tóc rối, nói, "Lần này định đi bao lâu?"



"Chắc phải lâu lâu, sức khỏe bà em kém rồi, mấy lần em thấy bà muốn giữ em ở quê lâu hơn, mà em cũng sợ đi rồi sẽ không được gặp lại bà nữa."



Trong hai năm nay hai người xác định quan hệ, hàng năm Điền Viên luôn về quê một chuyến, chỉ chưa có lần nào về cùng Lý Bạc Nhiên thôi.



Anh cúi đầu, nói, "Cũng được, anh cũng định đi Paris xem triển lãm nhiếp ảnh thời trang mới nhất năm nay." Đoạn, anh cầm máy ảnh ra ngoài.



Điền Viên nhìn bóng anh có vẻ lặng lẽ làm sao, đúng lúc này di động lại vang chuông, cậu trông thoáng qua màn hình liền hồ hởi hỏi, "Alice, đang du hí ở đâu vậy?"



"Đi với Kiều qua châu Phi làm phim phóng sự, một ngày đi tận mấy km, nắng thì chang chang sắp cháy người tới nơi rồi này, nước lẫn thức ăn đều phải tiết kiệm, du hí cái con khỉ!" Phí Anh Lệ càu nhàu liên tục.



Điền Viên tủm tỉm, "Dean có bắt chị đi đâu, cứ nằng nặc đòi đi giờ trách ai?"



Phí Anh Lệ bật cười, "Anh ấy không muốn tôi đi đâu phải vì sợ tôi khổ, mà là không muốn để tôi nhìn thấy bộ dạng dơ hầy của anh ấy thì có! Cậu biết đấy, anh ấy cũng thường thôi, vừa đen vừa còm ngày thường cứ phải dưỡng toàn bằng đồ cao cấp, còn giờ hả, không khác gì ông nông dân cày ruộng!"



Điền Viên trầm mặc, lại cười, "Chị muốn nói gì, Alice? Tôi nhớ chị đâu phải người quanh co?"



Phí Anh Lệ cười ngất, "Có phải cậu sắp về quê không?"



"Đúng rồi."



"Lại về một mình chứ gì? Bỏ Nicon lại cả tháng?"



"Tôi chỉ muốn..."



"Cậu không muốn để anh ta thấy, cậu thực chất chỉ là một tên quê mùa chẳng qua được cái bảnh chọe hơn người ta thôi, đúng không nào?"



Điền Viên nổi giận, "Tưởng chị lành tính đi rồi mà, sao mồm miệng vẫn độc ác vậy?"



Cô nhún vai, nhận cốc trà từ tay chồng, uống một hớp cho thanh cổ, "Điền Viên, quan hệ giữa cậu và Nicon trong hai năm qua có đậm sâu hơn vì cái giấy kết hôn không?"



Điền Viên yên lặng. Hai năm nay thoạt nhìn cậu và anh vẫn như hình với bóng, đi về có nhau, tối nào cũng ôm nhau ngủ, nhưng cậu hiểu, giữa hai người vẫn còn một cái hố sâu khó lòng xóa bỏ.



"Điền Viên, tôi hiếu cảm nhận của cậu mà, cậu không muốn ở bên nhau mà có chênh lệch gì quá lớn. Nhưng đôi khi cậu không chịu phô bày mặt kém cỏi nhất của mình cho ngưòi mình thương yêu nhất thấy, là bởi cậu chưa đủ tin tưởng người ta, vì cậu chưa tin người ta thật lòng yêu cậu nên sẽ bao dung tất cả những gì kém cỏi của cậu."



Cậu cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đôi giày da thủ công đặt cao cấp dưới chân mình. Phí Anh Lệ vẫn ra rả, "Điền Viên, sống ở thành phố mà vẫn chưa thoát được thói tự ti và tự đại của dân nhà quê, đấy là sự thật. Cậu nghĩ trước khi Nicon chấp nhận cậu, anh ta chưa biết đến điều này hay sao?"



Đành cười khổ, cậu nói, "Nè, nè, chị là nhờ cái thằng nhà quê này nên mới được du hí khắp thế giới với ông chồng đó."



"Ối chà, tôi nể cậu có công nên mới nhắc nhở cậu." Phí Anh Lệ cười cười, "Điền Viên, để Nicon thấy quê nhà hoàng thổ cậu không yên tâm, vậy để anh ta một thân một mình ở Paris hoa lệ thì cậu yên tâm, hả? Điền Viên... Đừng quá tự đại, cũng đừng quá coi thường sức hấp dẫn của Nicon!"



"Cảm ơn, Tổng giám đốc Phí, chị Phí, tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng."



Cúp máy, Điền Viên cầm di động bước chầm chậm ra hậu trường, qua mấy lần cửa, mới thấy Lý Bạc Nhiên đang tập trung làm việc tại một nơi không xa.



Cậu cũng thấy rất nhiều người quay lại nhìn anh dù cho anh chỉ lui tại một góc sân khấu. Anh như cây ngâu nép mình giữa um tùm lá cỏ, lặng lẽ kín tiếng dẫu cho chung quanh có ồn ã đến đâu, nhưng ở mọi góc độ nhìn đến, bạn vẫn đều có thể nhận ra anh hết sức dễ dàng.



Cậu ấn số điện thoại quen thuộc trên di động. Máy Lý Bạc Nhiên có một số đặc biệt được cài nhạc chuông riêng mỗi khi có cuộc gọi từ số này đến, đương nhiên chủ nhân của số máy ấy chính là cậu, Điền Viên.



Điện thoại vang một lát, Lý Bạc Nhiên đằng xa vẫn đang tập trung chụp ảnh.



Điền Viên phì cười. Làm sao cậu lại quên, Lý Bạc Nhiên lại chịu ngừng làm việc chỉ vì cuộc gọi từ cậu?



Quay người trở vào hậu trương, vừa xách túi, điện thoại cậu lại vang.



Máy cậu cùng có một số điện thoại đặc biệt, đương nhiên là số Lý Bạc Nhiên rồi.



"Em tìm anh à?" Xung quanh anh có hơi ầm ĩ, rõ ràng anh vẫn chưa đi xa khỏi đại sảnh.



"Em muốn hỏi... Anh còn thích đi Paris xem triển lãm không?" 



"Hửm?"



"Em muốn anh về nhà với em, anh đồng ý không?"



...



...



"Được." Anh phải im lặng suốt một lúc lâu, mới đáp.



Chỉ là một chữ cái hết sức ngắn gọn, mà đột nhiên trái tim cậu thoải mái hẳn lên, mà đâu đó trong cậu còn trào dâng niềm vui âm ỉ.



Sống nơi đô thị, muốn một cuộc sống thoải mái thật dễ dàng, muốn một cuộc sống vui vẻ mới gian khó.



Quyết định là cả hai người sẽ cùng về quê làm cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng không vì thế mà cậu nhàn đi được một phân nào, trái lại, cả hai đều bận bù đầu.



Lý Bạc Nhiên cũng muốn chuẩn bị quà cáp, Điền Viên vẽ hẳn sơ đồ quan hệ cho anh tham khảo.



Đến khi anh nhìn thấy sơ đồ quan hệ cậu mất cả ngày mới vẽ xong, liền lấy làm hoảng sợ, "Điền Viên, không lẽ cả làng em là họ hàng của nhau?"



"Thì làng này trước kia đều cùng một tổ tiên dời đến mà, nên nhà nào cũng có chút ít quan hệ họ hàng."



Anh nhướng mày, nói lãnh đạm, "Hôn nhân cận huyết ấy hả? Bảo sao em đần thế này."



"Bọn em không có kết hôn cùng họ đâu" Cậu đỏ mặt tía tai, cáu bẳn quặc lại, nhưng bỗng chốc lại sực nhớ ra, đã lâu lắm rồi anh mới lại ăn nói khắt khe thế này với cậu, thế là trái tim cậu rối rắm đủ loại cảm xúc, nửa ngọt ngào, nửa chua chát.



Điền Viên giao sơ đồ quan hệ cho anh xong liền nhẹ người đi mua quà phần của mình.



Tuy bà ngoại không đòi nhiều, nhưng bà không hề biết cậu nhận được vô số điện thoại từ dân làng nữa, đòi đồ điện tử, thậm chí cả vòng vèo trang sức, người này nhờ một tí người kia nhờ một tí, đến khi tổng hợp lại chất đầy nguyên một cái xe tải, nội tiền thuế cũng ngốn cả một khoản của cậu.



Lý Bạc Nhiên không mang nhiều về bằng cậu nhưng cũng tuyệt đối không ít, cuối cùng phải thuê riêng một chiếc xe của công ty vận chuyển, cho chuyển đồ về trước.



Buộc chặt hết đồ đạc, Điền Viên kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần nữa mới cho xe chạy.



"Những đồ này toàn hàng quốc nội mà." Lý Bạc Nhiên thắc mắc, "Em xuống máy bay rồi đi đâu mua chả được."



"Quan trọng không phải là đồ mà là đồ mua ở đâu." Cậu giải thích qua quýt.



Hai người đặt vé hạng thương gia của chuyến bay từ tờ mờ sáng, bay gần hai tiếng đồng hồ, hạ cánh tại một tỉnh thành.



Lý Bạc Nhiên thật sự không hiểu tỉnh này khác gì cái tỉnh mấy tiếng đồng hồ trước.



Nhưng xuống máy bay rồi, hai người phải ra ga, ngồi tàu hỏa cỡ ba, bốn tiếng, xuống tàu xong lại leo lên buýt hai tiếng nữa mới đến phố núi gần quê Điền Viên nhất. 



Tới tận lúc này anh mới nhận ra điểm khác biệt giữa thành phố và thành phố, giữa thành phố và nông thôn, giữa nông thôn và làng núi.



Cảm tưởng như mỗi một lần đổi phương tiện giao thông, lại thấy công trình kiến trúc lùn hơn, bụi hơn một lần.



Vừa xuống xe, Điên Viên đã nhận được điện thoại của trợ lý, nghe xong, cậu nhíu mày.



"Sao vậy?"



Cậu hơi phân vân mới nói, "Nicon, em kêu Tony đặt trước một chiếc xe đa dụng, đáng lý hôm qua là phải đến rồi, nhưng Tony vừa báo là tình hình không ổn, chắc chúng mình... phải ngồi xe địa phương quá." 



"Để làm gì?" Anh nhíu mày, "Có nhất thiết phải thuê hẳn một chiếc chuyên dụng không? Ngồi ô tô địa phương không được hay sao?"



"Đường xóc lắm..."



"Anh cưỡi ngựa giỏi hơn em đấy" Lý Bạc Nhiên vẫn tỏ vẻ phảnđối,cậu đành cười cười cho qua.



Phố núi sáng tối gì cũng lạnh, nhưng giờ đang ban trưa, nóng muốn điên đầu.



Xe cho thuê ở đây chủ yếu là Jetta cỡ nhỏ.



Trời nóng nực, xe chạy tiết kiệm nhiên liệu nên không bật hòa. Xe càng lắc, mùi dầu nhớt lẫn lộn với bụi bặm trên đường càng xộc vào cửa sổ.



Điền Viên thoáng thấy Lý Bạc Nhiên ra chiều mỏi mệt liền nói "Bác tài ra, cháu trả thêm tiền điều hòa cho bác, bác bật điều hoà được không?" 



Tài xế ngoái đầu, hất hàm "Không phải tôi không bật mà cái xe này hễ bật sẽ chết máy. Vả lại trời có nóng lắm đâu, hai đứa con trai mà kém tắm thế!"



"Thôi bỏ đi." Lý Bạc Nhiên nói cổ áo, ngăn Điền Viên nói tiếp.



Hai người phải trân mình trong khoang xe nóng hầm hập như cái thùng dầu, đợi mãi xe mới đến chỗ công ty vận chuyển. Xuống xe, Điền Viên lập tức mua ngay hai chai nước khoáng cho anh, cùng nhau tu ừng ực, uống một lèo hết sạch cả chai nước mới định thần trở lại.



Điền Viên thương lượng với công ty cho cậu thuê một chiếc xe tải cỡ nhỏ chuyên dùng để vận chuyển hàng hóa có điều hòa, sau đó cậu và anh ngồi xe tải lên núi.



Địa thế cách trở, núi toàn nham thạch, nguyên vật liệu hạn chế, chính quyền địa phương chỉ sửa cái đường này sao cho tàm tạm mà đi thôi.



Con đường vào núi gập ghềnh khúc khuỷu, la liệt ổ voi ổ gà, xe lái trên đường chốc chốc lại giật bắn lên.



Nhất lại còn là loại xe tải có bộ phận giảm xóc kém nữa, nguyên chiếc xe cứ nảy lên chồm chồm như thể đang nhảy disco vậy.



Đường thì hẹp, xe không nhiều, nhưng xe liên tục bị va phải nào máy kéo, nào công nông.



Chạy chưa đầy một tiếng mà nội tạng con người cứ như nháo nhào lộn xộn, cảm giác buồn nôn trào lên hơn bao giờ hết.



"Đường sá gì quỷ tha ma bắt!" Bác tài càm ràm không ngớt, "Không phải công ty trả công gấp đôi, còn lâu tôi mới mò đến cái chốn kinh tởm này!"



Điền Viên thì không sao, cậu chỉ nơm nớp lo cho Lý Bạc Nhiên ngồi cạnh. Người giỏi cưỡi ngựa hơn cậu lúc này mặt tái xanh tái mét, cậu có thể nhận ra anh đang gồng mình kìm nén cơn buồn nôn.



Đến khi người ngồi xe cảm giác xương cốt toàn thân sắp sửa bị xóc nát rồi, quê nhà của Điền Viên - làng Hoàng Thạch - cuối cùng đã hiện ra trước tầm mắt.



"Sao rồi?" Điền Viên chưa kịp ngắm quê hương xa cách bấy lâu của mình vội mà quay ngay qua hỏi Lý Bạc Nhiên kế bên.



"Không có được khỏe như vâm giống em, cũng tạm ổn." Anh đáp hời hợt.



Không ai hiểu cái tính ăn ở hạng sang của anh bằng cậu. Hồi cậu còn làm trợ lý, mỗi lần xả nước vào bồn đều phải kiểm tra mốc, đảm bảo nhiệt độ từ ba mươi tám đến bốn mươi mốt độ mới chuẩn, ấy vậy mà cả quãng đường núi non vừa xóc nảy vừa bẩn thỉu, anh chẳng thốt ra lấy nửa lời bất mãn.



Cậu có chút khó tin, cũng phần nào nhẹ nhõm.



Trời khi này đã xây xẩm, nhưng vẫn đủ thấy rõ dưới một cột đèn xi măng tù mù nơi đầu làng Hoàng Thạch, đang có nhốn nháo cả đám đông chờ sẵn.



Người thì bế trẻ con, người thì rít thuốc lào, người thì cắn hạt dưa, lố nha lố nhố.



Bác tài vừa nhảy xuống xe đã nôn thốc nôn tháo, dân làng kệ thây. Điền Viên và Lý Bạc Nhiên cùng xuống xe, họ lập tức ùa tới.



"Tế Nha về rồi!" 



(Phương ngữ và cổ ngữ dùng để gọi trẻ em, ở đây được dùng như tên riêng của Điền Viên ở làng)


"Ông chủ Lý." Lão Điền Đầu tới trước mặt anh, nắm tay anh mà rằng, "Tối hôm ấy, lần đầu tiên trông thấy ngài, già đã biết ngài là người tốt, ngài có mắt nhìn người. Rồi già đã nghĩ, Điền Viên đã tìm được một ông chủ thật tuyệt."



Lý Bạc Nhiên day lông mày, "Điền Viên chính là ông chủ mà."



Điền Viên đang lúi húi rót cốc trà giải rượu cho anh, trong lúc nêm nếm độ ấm thì nghe thấy anh nói câu này, suýt nữa cậu phun nước.



"Được gặp ông chủ như ngài Lý quả là phước ba đời." Rõ ràng Lão Điền Đầu nghe trật lất sang nghĩa khác, "Điền Viên làm việc cho ngài mới mấy năm, ngài đã cho phép nó làm chủ công việc, tấm lòng của ngài Lý thật đáng khâm phục làm sao!"



Điền Viên sợ Lý Bạc Nhiên uống say nói lộ điều gì đó, liền vội vã đưa trà qua, Lý Bạc Nhiên nhận trà, uống đầy nghiền ngẫm.



Lão Điền Đầu liếc cậu ngụ ý ngợi khen, lại nói, "Ngài Lý, đừng cho rằng làng chúng tôi chẳng có gì, già dám nói, mỗi người dân trong làng đều là một con người tài ba." 



Cụ vẫy tay, nhanh chóng có ba, bốn người bước ra trình diện, bao gồm cả Điền Trang, Điền Thử. Lão Điền Đầu giới thiệu, "Người làng Hoàng Thạch chăm chỉ chịu khó cũng sáng dạ thông minh, rất hợp làm trâu làm ngựa. Nói trắng ra thì là, Tế Nha Tử chưa phải đứa thông minh với cần cù nhất làng, chẳng cần kể đâu xa, mấy đứa này còn lanh lợi nhiều hơn nó." Cụ hô, "Qua đây!"



Điền Thử xông xáo lên trước, Điền Trang thì hơi sĩ diện đã bị người ta giành chỗ trước.



"Ngài Lý, già biết ngoài kia cần nhất người thân tín, mấy dứa này được ngài dắt lên thành phố chắc chắn sẽ trung thành hết lòng với ngài. Còn về năng lực của dân quê chúng tôi, ngài nhìn Tế Nha Tử thì biết, già cam đoan mấy đứa này còn giỏi hơn nó, không thua kém nó điểm nào." Cụ quay sang Điền Viên, nói, "Không tin ngài cứ hỏi Tế Nha Tử, mấy đứa này lớn lên từ nhỏ với nhau, nó hiểu nhất đấy."



Điền Viên cứng lưỡi trước nguyện vọng đột ngột của Lão Điền Đầu. Cậu biết trưởng làng muốn nhờ cậu hỗ trợ nhưng tưởng cụ sẽ nói riêng với cậu, vậy thì cậu có thể lấy danh nghĩa Lý Bạc Nhiên để đầu tư vài cái nhà máy ở quê, như nhà máy trà, nhà máy nước hoa quả chẳng hạn.



Có nghĩ thế nào cũng không ngờ Lão Điền Đầu cầm đèn chạy trước ô tô, gạt luôn cậu đi, đề đạt thẳng với Lý Bạc Nhiên lại còn là ngay trước mặt đông người, rất dễ làm người ta bối rối, khó lòng từ chối.



Lão Điền Đầu đã tận dụng cái nhìn xa trông rộng tích cóp suốt hai mươi năm ngồi trên ghế trưởng làng Hoàng Thạch của cụ hết mức có thể rồi.



Điền Viên ra ngoài ăn nên làm ra, cả làng đâu đâu cũng khấp khởi, bất luận là nhân tâm hay là cương vị trưởng làng với đủ loại suy tính, Lão Điền Đầu đều mong làng mình sẽ có thêm nhiều Điền Viên. Nếu mỗi nhà đều có một Điền Viên thì làng Hoàng Thạch chính thức đổi đời, Lão Điền Đầu chỉ cần nghĩ một chút thôi, lòng đã thấy phấn chấn.



Chỉ tiếc rằng Lý Bạc Nhiên không phải người mà hai mươi năm ngồi ghế trưởng làng của Lão Điền Đầu có thể hiểu, vả lại đối với một nhiếp ảnh gia, thân tín của anh chỉ có máy ảnh, thế nên Lý Bạc Nhiên đã ngấm hơi men lúc này chỉ đủng đỉnh cầm cốc trà, "Vai người đứng ngoài cùng bên phải hơi lệch, người bên cạnh thì chân vòng kiềng. Người ở giữa khí chất tệ quá, ngoài cùng bên trái còn tàm tạm, tuy nhiên nhìn là biết cậu ta không thể giàu ý chí như Điền Viên rồi, cày ruộng còn được, chứ đi diễn hả? Phí thời gian."



Tất cả nụ cười của họ đều đóng băng trên mặt. Điền Trang mấp máy môi, vùng chạy.



Lão Điền Đầu cực kỳ ngượng ngùng, "Ừ, ừ, xét diện mạo, Tế Nha Tử đúng là đứng đầu làng, tuy nhiên diện mạo đàn ông thì đâu bới ra được cơm ăn. Ý già là mấy đứa này ngoài diện mạo, những cái khác chắc chắn hơn Điền Viên."



Ngón tay dài của anh khép lại, hàng lông mi đen nhướng lên, "Họ thực sự khỏe hơn Điền Viên?"



"Đúng, đúng." Mặt Lão Điền Đầu hồng hào, "Ngài Lý thật sáng suốt, ngài đã nhận ra!"



Anh tiếp tục nói bâng quơ, "Họ chắc chắn cày ruộng khỏe hơn Điền Viên. Nếu mà cày ruộng khỏe hơn Điền Viên thì cứ ở quê cày ruộng đi cho rồi."



Câu này nghe có vẻ quá đáng, Lão Điền Đầu cứng ngắc, vẻ hồng hào trên mặt cũng biến mất.



Điền Viên ho nhẹ, "Ông chủ à, anh nói có một kế hoạch đầu tư nhà máy trà mà." Tất cả mọi người đều bị lời cậu thu hút sự chú ý. Việc thành lập một nhà máy trà không phải chuyện đơn giản, trong đó sẽ dùng ruộng nhà ai, thuê ai quản lý, thuê ai làm việc... tất tật đều chính là cơ hội phát tài.



Mà đương lúc tim mọi người đập rộn ràng nhất, Lý Bạc Nhiên lại có vẻ kinh ngạc, "Họ còn không biết thế nào mới là trà đúng nghĩa, sao anh phải đầu tư nhà máy ở đây?"



Toàn thế lại lao xao rầm rì, từng đợt âm thanh rộ lên như sóng, cuốn theo bất mãn và bồn chồn.



Điền Viên cố gắng ra hiệu bằng mắt với anh, "Nicon, cứ xây nhà máy trước được không? Trong lúc xây thì triển khai vườn là vừa."



"No!" Lý Bạc Nhiên quyết đoán.



Điền Viên rõ vị đại thiếu gia này xưa nay rất chi tùy hứng, tính nguyên tắc cũng không cao, nhưng nếu anh dứt khoát là không được đồng nghĩa hết hy vọng thương lượng tiếp với anh.



"Ngài Lý say rồi, cháu đưa anh ấy về nghỉ." Cậu chào bản mặt đen như đít nồi của trưởng làng rồi nhanh nhanh chóng chóng dìu anh bỏ chạy trước khi anh xúc phạm làng Hoàng Thạch nhiều hơn.



Vừa ra khỏi cửa, Lý Bạc Nhiên liền đứng thẳng tắp.



"Anh không say?" Cậu giật mình hốt hoảng.



"Không say đến nỗi ấy thôi."



Điền Viên thở phào, vẫn ôm vòng quanh eo anh, "Thế thì sao còn nói như vậy?"



Anh nhướng mày, "Thành công của em là thành công của em, không liên quan đến họ. Em có thể mở trường học, xây cầu, lát đường hay bất kỳ điều gì làm tròn trách nhiệm của em với gia đình, nhưng nếu em dùng cách thức đầu tư bất lợi cho bản thân em chỉ vì muốn bù đắp cho họ, anh coi đấy là sự bố thí vô nghĩa." Anh ghé sát vào cậu, nói nhỏ, "Em muốn để thân nhân của mình sống qua ngày dựa vào lòng bố thí?"



Vì cách nhau quá gần, Điền Viên chỉ thoáng hạ mi đã thấy rõ bờ môi hồng hồng ươn ươn bởi rượu của anh.



"Không muốn... Có điều, em muốn anh bố thí cho em một chút." Giọng cậu khản đặc.



Anh nheo mắt, vẻ mặt mơ màng, cồn làm suy nghĩ của anh trở nên trì trệ, không bắt kịp lối suy nghĩ của Điền Viên.



Cậu dìu anh đi lòng vòng rồi đỡ anh nằm xuống một ụ rơm.



Đây là nơi chất rơm của dân quê, sẽ được mang đi đốt làm phân bón hữu cơ sau mỗi mùa thu hoạch.



Cậu nhìn anh từ trên cao. Gió núi hây hẩy, nhưng ánh nắng mùa hè vẫn làm người ta thấy nóng hừng hực tựa thể bốc cháy.



Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, sau rồi Điền Viên cúi đầu, ôm hôn Lý Bạc Nhiên.



Từ lúc quen nhau đến yêu nhau, rồi sau này là cưới nhau, họ từng làm ở đủ nơi, khách sạn cao cấp sáu sao cũng có, lâu đài tư nhân cũng có; nhưng giữa khoảnh sân quê nhà chẳng che chẳng đậy, vây quanh là từng ụ rơm tiếp nối, xoang mũi còn nghe mùi xú uế từ nơi ủ phân không xa, thật sự là lần đầu tiên.



Nhưng hết thảy các yếu tố hiện tại đều càng kích thích cảm quan nơi hai người, đầu rơm chọc vào mông Lý Bạc Nhiên và đầu gối Điền Viên, giữa nơi nông trường khẳng khái phô bày tất cả cho trời và đất, họ dường như được trải nghiệm sự nguyên thủy.



Lúc ban đầu Lý Bạc Nhiên còn có thể nhịn không kêu thành nhưng rồi kích thích mỗi lúc một dồn dập, cuối cùng tiếng rên vẫn vuột ra khỏi môi anh.



Hai người quấn lấy nhau, mượn hơi cồn, cọ xát vào nhau một cách mất trí. Áo Lý Bạc Nhiên bị vạch ra, cổ anh ngửa lên, đường cong uyển chuyển nơi giữa cổ nhấp nhô không ngừng vì động tác nuốt.



Thế rồi từ xa vọng tới tiếng bước chân, hiển nhiên sự mất vui ban nãy đã làm bữa cỗ sớm giờ tan cuộc.



Ụ rơm vẫn còn cách khá xa con đường mà dân làng sẽ đi qua, nhưng người thì ít, nơi chốn heo hút vắng vẻ, tiếng rên nho nhỏ vẫn có thể nghe thấy.



Điền Viên có hứng tình đến đâu cũng chỉ đành tạm dừng. Ánh mắt phủ màu mê loạn vì rượu của Lý Bạc Nhiên nhìn cậu, khẽ cựa quậy cơ thể, anh hỏi khàn khàn, "Sao lại dừng? Đừng có dừng!"



Lời mời này càng như thể đổ thêm bát dầu vào ngọn lửa dục mới chớm nguội đi của Điền Viên, nhất thời khó mà kiềm chế nữa, cậu lật anh lại, giữa ụ rơm khô, anh lại bắt đầu thở dốc dưới từng động tác khi chậm khi nhanh do cậu điều khiển.



Điền Viên sợ toát mồ hôi, buộc phải bốc một nắm rơm đế bên miệng anh, "Ngậm!"



Anh lờ mờ há miệng đế cậu nhét rơm vào, vội vội vàng vàng cho xong cuộc ân ái.



Đến khi Điền Viên có sức ngồi dậy, mới biết Lý Bạc Nhiên lại ngủ mất tiêu rồi, cậu hấp tấp lấy rơm trong miệng anh ra, xót xa kiểm tra anh một cách tỉ mỉ, xác nhận anh không bị thương gì mới dùng rơm lau sạch người cho cả hai rồi bế anh về.



Lý Bạc Nhiên ngủ đến tận sáng hôm sau mới tỉnh, câu đầu tiên khi anh mở mắt là, "Lại đặc sản gì quê em, mà mồm anh toàn rơm vụn thế này?" 



Đến lúc này Điền Viên mới biết mình nhầm to rồi, hôm qua Lý Bạc Nhiên đã say thật.



Cậu nhìn anh đắm đuối, chợt nhiên phát hiện ra cái cảm giác anh đang ở bên mà tưởng chừng như xa xôi khó tiếp cận, cho đến nay đã phai nhạt rồi.



Anh đang chân thật là vậy, bình yên là vậy, đứng trước mặt Điền Viên.



Anh là Lý Bạc Nhiên khí chất hơn người, được vô số người mẫu, minh tinh tên tuổi săn đón, ra ra vào vào những chốn phù hoa. Anh cũng là Lý Bạc Nhiên sẽ ngồi xe tải trở về quê nhà, đêm hôm soi đèn pin "giải quyết nỗi buồn" trên thanh trúc, rồi chìm trong hoan lạc cùng người yêu giữa miền hoang địa, khi nghe ai chê người yêu mình không giỏi nhất sẽ tỏ vẻ phật ý, và cũng sẵn sàng nhún nhường bản thân vì người anh yêu.



Lý Bạc Nhiên, Lý Bạc Nhiên, chân thật đến thế. Điền Viên đã hoàn toàn tin rằng, cậu và anh sẽ cùng bầu bạn đến cuối cuộc đời.



"Nicon, về việc đầu tư nhà máy trà em từng đề cập..." Cậu dò hỏi.



"Nhà máy trà? Họ quan tâm gì tới trà đâu, nhà máy làm gì?" Anh cắm bàn chải đánh răng vào cốc, thờ ơ nói.



Cậu thở dài. Xem chừng lúc anh say rượu, trí nhớ có hơi không tốt thật, nhưng quan điểm vẫn nhất trí tuyệt đối như lúc thanh tỉnh.



Chuyện này đi vào ngõ cụt, dân làng lập tức đối xử hờ hững hẳn với Điền Viên.



Không còn cần phải xã giao lấy lệ, Lý Bạc Nhiên và Điền Viên lại có thời gian rảnh rỗi đi thăm thú.



Hôm hai người đi, Lão Điền Đầu lại tìm Điền Viên. Cụ chống gậy, nói, "Tế Nha Tử, ngài Lý không ưa dân làng mình, thôi thì đành chịu, nhưng giờ con đang là người chủ quản, con xem xem, liệu có đế dân làng đi làm cùng con không? Lâu dần khắc ngài Lý sẽ biết họ đều có tài"



Điền Viên chỉ im lìm rồi đáp, "Trưởng làng ạ, cụ có nghĩ cơ hội của thế giới bên ngoài kia có khi không hề nhiều hơn cơ hội ngay bên cạnh mình không? Cơ hội cạnh mình còn không bắt được, thì sao hy vọng xa vời sẽ làm nên trò trống tại một mảnh đất lạ lẫm?"



Lão Điền Đầu cực kỳ không vui, gõ gậy xuống đất, "Điền Viên, cây có cội nước có nguồn, chim có tổ người có tông, con đang sướng rồi không nói; nhưng có ăn nhạt mới biết thương mèo, thử hỏi cái nơi thôn làng sỏi đá này liệu có cơ hội nào chứ?"



"Cháu từng nói với cụ, lá trà ở làng khá ngon, nếu trồng trọt chăm chút..."



Cậu chưa kịp nói hết, người đi cùng trưởng làng đã ăn nói cay nghiệt, "Mày ở nhà gạch thành phố, bắt chúng tao ở nhà đất? Mày ăn gạo, bắt chúng tao ăn trấu? Mày đông ấm hạ mát, còn định dạy đời chúng tao chưa có bán mặt cho đất, bán lưng cho trời?"



"Đúng thế!" Đến đây, Lý Bạc Nhiên đột ngột xen vào, "Nếu các người cũng muốn ở nhà gạch, ăn gạo, đông ấm hạ mát thì hãy tự mình giành lấy, đừng có ép người khác đi bố thí cho mình!"



Mặt người nọ đỏ ké, chuẩn bị cãi lại thì Lão Điền Đầu tiếp tục gõ đầu gậy xuống đất, "Nghe chưa, thể diện mình thì phải tự biết đường mà giữ. Đã nói sớm với các con rồi, dựa người chẳng bằng dựa mình." Cụ chùng giọng, "Chúng ta không nên làm phiền ngài Lý nữa, đi thôi!" Đoạn, cụ xoay lưng bỏ đi, bước nhanh chóng, thoạt nhìn cây gậy kia chỉ như một phụ kiện trang trí.



"Ai dààà..." Nhìn theo bóng họ mà Điền Viên thở dài sườn sượt.



"Em cứ phải nói thẳng ra, nếu không họ còn tiếp tục lằng nhằng."



Cậu cười méo xệch, "Thì em biết chứ, mỗi tội là..." Trở về cùng anh, cậu nói, "Mỗi tội là mếch lòng dân làng, sau này bà ngoại em sẽ khổ."



Anh lặng thinh, rồi cầm tay cậu, "Xin lỗi, tại anh suy nghĩ chưa thấu đáo."



Cậu cũng cầm lại tay anh, hai người nhìn nhau cười, mở cửa. Bà ngoại đang phơi lá trà, bảo Điền Viên, "Tế Nha Tử, bà đóng mấy hộp trà cho hai đứa cầm đi nhé."



Cậu thấy bà mình tất bật đi qua đi lại bèn ướm hỏi, "Bà ơi, hay là bà lên thành phố ở với chúng cháu?"



Tay bà ngoại vẫn thoăn thoắt, "Có phải Lão Điền Đầu lại vừa tìm cháu không?"



"Ừm, cũng không hẳn..." Điền Viên ngập ngừng, "Cháu cũng muốn đón bà lên thành phố hưởng phúc."



"Hưởng phúc?" Bà ngoại gói lá trà vào túi vải, "Người thành phố toàn ở trong mấy cái hộp, vào cũng hộp, ra cũng hộp, làm sao sánh bằng quê bà ra cửa thấy núi non, thấy rừng cây xanh ngăn ngắt, dễ chịu hơn nhiều. Bà già rồi, không hợp cái hộp chỗ các cháu đâu."



"Nhưng mà..."



"Nhưng nhị gì? Cháu không đồng ý đưa họ lên thành phố, họ ăn thịt được bà chắc?" Bà ngoại tự tin, ""Tiểu Điền Đầu cũng chưa chắc có bản lĩnh đó!"



Điền Viên biết không khuyên nổi bà ngoại nên có vẻ trăn trở nhiều lắm. Trước lúc đi, cậu thấy Lý Bạc Nhiên đang trao đổi gì đó với bà cậu, chờ anh đến gần, cậu mới hỏi ban nãy hai người nói chuyện gì.



Anh cười nói, "Không có gì, anh chỉ hẹn bà là tháng sau anh về thăm."



"Tháng sau?" Cậu giật nảy, "Tháng sau... Tháng sau..." Đầu cậu lố nhố mấy con số tỷ như hai tiếng bay, bốn tiếng tàu, hai tiếng ô tô...



"CDEA hẵng còn một dự án xin được sử dụng máy bay riêng mà."



"Đâu... Đâu có hợp lý lắm..."



Anh dửng dưng, "Anh đồng ý, hẳn Alice cũng đồng ý thôi." Thoáng ngừng lời, rồi anh lại nói, "Anh có thể xây một cái sân bay cỡ nhỏ. Cái sân phơi rơm kia vừa phết."



Nghe anh nhắc đến sân phơi rơm, Điền Viên liền chột dạ, nhất thời im bặt.



Lý Bạc Nhiên không đồng ý xây nhà máy nhưng lại bằng lòng xây hẳn sân bay tư nhân. Không chỉ vậy, anh thà làm phật lòng dân làng chứ nhất quyết không chịu xây nhà máy, nhưng lại sẵn sàng đốt số tiền cộng vào hàng năm chắc ăn đứt cả chi phí xây nhà máy chỉ để xây sân bay về thăm người nhà.



Điền Viên phải công nhận, người yêu cậu luôn có nguyên tắc trong vấn đề tiền nong. 



So với khung cảnh nhiệt liệt lúc các cậu đến, ngày đi có vẻ đìu hiu nhiều hơn.



Cậu trông thấy mấy người phụ nữ bế con đứng xa xa nhìn về phía này, châu đầu ghé tai.



"Ông chủ lắm tiền mà không thèm thuê ai."



"Chắc gì đã lắm tiền? Tôi đã bảo anh ta nom chả sang như ông chủ Thu mà."



"Cũng phải, còn trẻ ranh, trông đã chán đời, uổng công Lão Điền Đầu mừng rỡ, đón tiếp, bày cỗ."



Không nghe họ nhỏ to gì với nhau, Điền Viên và Lý Bạc Nhiên thong thả rời khỏi cổng làng.



"Khoan đã!" Các cậu quay lại, bắt gặp Chu Nam đang xách bọc thở hồng hộc đuổi theo, "Hoa kim châm mẹ em gửi cho các anh, còn đây là thổ sản Điền Trang đào trên núi, nhờ em gửi giùm. Anh ấy nhắn là không giận hai anh đâu, hai anh cũng đừng giận dân làng."



(Một loài hoa có thể vừa làm thuốc vừa làm thức ăn rất ngon) 



Điền Viên nhoẻn cười, "Cảm ơn thím giúp anh nhé. Nhắn lại với Điền Trang, anh không hề giận mọi người đâu, mọi người hãy bảo trọng, cố gắng nhiều lên nha." Nói rồi, cậu và Lý Bạc Nhiên đều cười, cùng nhau rời khỏi quê nhà Hoàng Thạch.



Hít sâu một hơi, Điền Viên đón lấy ánh dương rực rỡ, cầm tay Lý Bạc Nhiên, trái tim cậu sáng trong hơn bao giờ hết, cảm tưởng như có thể soi rọi đến tận đáy lòng.



Đứng trên sân khấu, Thiên Vương sẽ tỏa sáng chói lọi, còn khi xuống sân khấu, các cậu cũng chỉ là người thường thôi.