Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương)
Chương 3 :
Ngày đăng: 03:30 19/04/20
Trần Sĩ Đạt ngay lập tức chạy đi cầm bộ trang phục trắng tinh đến. Trang phục của tiên hiệp Thục Sơn có áo choàng với mũ rất to thường thấy trong các câu truyện phương Tây giả tưởng, vận lên người sẽ mang tính chất tượng hình cao cực kỳ.
Nicon thờ ơ nhận lấy rồi bước về phía xe hóa trang, đi chưa được mấy bước, lại quay đầu gọi Điền Viên, "Còn không mau qua giúp?"
Cậu chẳng biết Nicon định làm gì, chỉ đành theo anh chui vào xe.
Nicon phân phó nhân viên đạo cụ đem mực đen đến, đổ cả vào một chậu, sau đấy nhúng áo choàng xuống, sai Điền Viên dùng đũa quấy.
Điền Viên ngồi xuống chọt chậu quần áo, Nicon khoanh tay đứng nhìn đằng sau.
Bất chợt, Điền Viên nói bằng âm điệu thì thầm, "Cảm ơn anh."
Khóe môi Nicon nhướng lên. Tiếp theo hai người chẳng nói chẳng rằng nữa, tựa thể lời cảm ơn kia chưa từng thốt ra.
Đợi áo choàng trắng tinh được nhuộm thành màu đen nồng nặc mùi thuốc, Nicon lại lên lệnh cho Điền Viên mắc cái áo bốc mùi này lên thanh gỗ, đặt trên xe tải phơi nắng.
Từ đầu chí cuối anh chưa động lấy một ngón tay, chỉ ngồi ghế võng chỉ huy Điền Viên.
Trang phục xong xuôi, Cathy liền giúp Điền Viên trang điểm lại.
Bấy giờ Nicon mới đứng dậy khỏi ghế, tùy tay chọn vài thứ từ hòm trang điểm của cô, thế rồi thản nhiên đứng đó trang điểm cho cậu.
Cathy ngoan ngoãn tránh sang một bên khác.
Cậu thấy động tác của Nicon tùy ý quá chừng, bởi vậy khi anh đang cạo lông mày cho cậu, Điền Viên né né.
"Yên!" Nicon ra lệnh lạnh lùng.
Anh cởi bộ tóc giả mấy phút trước Cathy đội cho Điền Viên xuống, đổi cho cậu một cái khác, cuối cùng mới kêu cậu ra ngoài mặc bộ quần áo đen đúa đang phơi ngoài kia.
Thời tiết tại Gobi cực kỳ khô háo, gió cũng ồ ạt, phơi chưa đầy một tiếng đồng hồ, bộ đồ đã khô cong.
Điền Viên choàng vào, thấy láng máng hình như Nicon đã lộ biểu cảm kinh ngạc khoảng mấy giây với cậu, đến khi cậu nhìn kỹ hơn, anh đã trở về với bản mặt dửng dưng thường trực.
Quay lại phim trường, Điền Viên khiến toàn bộ người có mặt ở đó phát ngây ra, anh chàng Đại Sơn lại cường điệu hóa, tặng cho cậu cái mồm há hốc tròn vo.
Thiên Ma tóc trắng áo đen, hàng mày đen nhánh sau khi được cạo sửa trở nên nghiêng dài, ẩn vào tóc mai, khấc xương mày cao cao vốn dĩ bị che nay hiển lộ, khuôn mặt hiền lành của Điền Viên biến thành lạnh lùng và hờ hững, áo choàng đen phấp phới ẩn chứa vẻ thong dong và tao nhã trong tà khí của Thiên Ma, như thể dẫu cho nhân gian có thành bãi bể nương dâu, có tan tành tro bụi, cùng lắm cũng chỉ là một cái chớp mắt của hắn.
Peter hô lên, "Good, khởi động máy!"
Mọi chuyện sau đó đều tiến hành thuận lợi. Không rõ Nicon chụp gì, đằng nào anh cũng không yêu cầu họ tạo dáng mấy.
Công việc kết thúc, Peter còn mời cả đoàn uống rượu.
Vai Thiên Thương Thuật của Điền Viên là tiêu điểm thảo luận của mọi người, thậm chí La Phó Dụ cũng không tiếc lời khen dành cho cậu, còn nhắn sau này có cơ hội sẽ đề cử Điền Viên cho các đạo diễn, Điền Viên bèn lí nhí cảm ơn.
Thất vọng quá nhiều rồi, Điền Viên đã biết mặt trái giới thời trang vốn dĩ đầy rẫy những vụ bê bối ăn đứt mọi ngành nghề khác.
Jason thay mặt công ty trả công cho mọi người nhỉnh hơn một tẹo. Đành rằng ký tận mấy hợp đồng, ôm đồm tận mấy phần việc mà chỉ được thêm chút tiền công này thật sự chẳng thấm tháp vào đâu, tuy vậy mọi người vẫn phấn khởi.
Vốn dĩ người mẫu vô danh tiểu tốt như họ đời nào được trả thêm bất kể họ có làm lụng ra sao đi chăng nữa, thành thử ngoài Simon quạu quọ, thì bữa tiệc chúc mừng hầu như là người người, nhà nhà đều vui vẻ.
Họ đều tỏ vẻ xa lánh Simon bởi cho rằng nó quá đê tiện, cả Jason mà cũng khách sáo với nó chưa từng có.
Nicon thuộc dạng người dẫu ngồi giữa đám đông vẫn mang lại cho người ta cảm giác độc lập.
Anh hoàn toàn im lặng, cũng không ai dám tán gẫu cùng, thế nhưng bản lĩnh xoay chuyển cục diện thần kỳ kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng toàn thể. La Phó Dụ ngồi cạnh anh, dường như đang không ngừng thuyết phục điều gì đó.
Chỉ có điều Nikon vẫn làm thinh không đáp, chỉ liên tục uống rượu. Ngón tay dài của anh cầm cốc, mặt cốc thuỷ tinh sáng loáng tôn lên ngón tay thuôn dài trắng trẻo, toả ra ánh sáng êm dịu như là truyền tới tất cả mọi người một sức hấp dẫn lặng lẽ.
Từng có khá nhiều người mẫu nam được bao nuôi, Điền Viên cũng từng từ chối một vài yêu cầu tương tự bao gồm cả đàn ông đàn bà, do vậy các người mẫu đều song tính. Cậu để ý có nhiều người mẫu uống hơi quá chén đều liếc trộm Nicon.
Đương nhiên họ không được thoải mái bằng La Phó Dụ. La Phố Dụ vẫn làm bộ tự nhiên lắm, nhưng môi hắn gần như dí sát vào vành tai Nicon.
Ánh mắt Điền Viên còn mải quẩn quanh khắp căn nhà thì đúng lúc này Lý Bạc Nhiên đột ngột ấn cậu lên tường. Cậu trông thấy đôi mắt anh mụ mị, rồi tiếp là bờ môi mỗi lúc một gần sát, cậu căng thẳng tới độ quên thở.
Ngón tay dài của anh lướt qua cổ tay cậu, giọng cũng khàn khàn, "Cậu đưa tôi về không phải chỉ để ngắm nghía nhà tôi thôi chứ?"
Đèn trần nơi huyền quan chiếu lên Lý Bạc Nhiên làm khắp người anh được bao phủ bởi lớp sáng vàng óng ả, riêng khuôn mặt lại đỏ ửng bởi say rượu.
Môi anh cũng nhờ thả lỏng mà trông mềm mại hơn bình thường, he hé, hơi thở nồng nàn mùi Whisky dẫn theo nhiệt độ dường như thiêu đốt, tan chảy bất kỳ một ai đứng trước mặt.
Anh nhìn Điền Viên một lúc, bỗng cúi xuống liếm môi Điền Viên.
Mới chỉ như vậy, mà cậu cảm tưởng mình đánh mất khả năng khống chế rồi, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Cậu hoang mang và thấp thỏm, trong khi Lý Bạc Nhiên bình tĩnh lạ lùng.
Anh từ tốn dẫn dắt quá trình, hình như anh rất thích khúc dạo đầu tình ái này.
Anh đưa đường chỉ lối cho tay Điền Viên tiếp cận nơi bên trong tấm áo len đỏ rượu. Ngón tay cậu xoa nhè nhẹ anh, có hơi ngưng lại trong một tích tắc, rồi lại bị cuốn theo cám dỗ.
Tay Điền Viên khá đẹp, khỏe khoắn mà thon gọn, chỉ tiếc rằng không một ai biết lòng bàn tay ấy lại đầy những vết chai thô ráp.
So với Thu Hàn Lâm, Điền Viên thấy Lý Bạc Nhiên không quá mông muội cũng không quá thô lỗ, anh tựa như đang hâm lại một bình rượu, chẳng để tâm uống khi nào mà để tâm đối cảm xúc khi uống và đang uống với ai là nhiều hơn.
Hương nước hoa nhàn nhạt, phảng phất mùi cam thảo tản mác từ người anh làm Điền Viên có phần rúng động, cứ vụng về nghiêng đầu. Họ nhìn thẳng vào nhau, tiếng thở mỗi lúc một nặng, thậm chí Điền Viên có thể trông rõ hình ảnh mình đang đắm chìm giữa bể dục từ trong mắt đối phương.
Ngón tay dài của anh đặt lên tay cậu, xúc cảm lành lạnh làm cậu như bị điện giật.
Họ mải mê ôm hôn đến tận khi ngã xuống chiếc giường trắng của anh.
Anh ở trên người cậu, tỉ mẩn hôn từ vành tai dời xuống cổ.
Cậu lại bất thình lình trở người, chống tay, nhìn anh từ trên cao.
Anh nâng mí mắt, đôi mắt thấm nhuần men rượu nhìn cậu mà nghi hoặc.
Điền Viên chỉ là sinh ra một cảm giác không chân thật vô cớ mà thôi.
Cậu phải gồng mình dữ lắm mới không tự cắn lưỡi để xác nhận xem cảnh tượng đang diễn biến này liệu có thật?
Mái tóc ngắn đen nhánh của Lý Bạc Nhiên tản trên ra giường trắng toát, áo quần xộc xệch, chiếc áo len màu rượu bị vén quá nửa, phơi bày mảng bụng săn chắc dẻo dai cùng đường cong eo duyên dáng.
Trong cảm nhận của Điền Viên, Lý Bạc Nhiên là người sở hữu vô số bí mật. Bắt đầu từ Thu Hàn Lâm, Điền Viên đã không còn tin một người xuất thân cao quý, học thức cao, khó gần giống Lý Bạc Nhiên lại bỗng sẽ có hảo ý với mình.
Tầm mắt Lý Bạc Nhiên vẫn mơ hồ, hiển nhiên anh đang coi sự ngần ngừ hiện tại của cậu là do ngây thơ, ngón tay anh liền đặt lên eo cậu, nới lỏng dây nịt, chầm chậm rút bỏ.
Điền Viên đang chới với giữa men tình đột nhiên bối rối, thốt lên, "Tôi... Tôi chỉ muốn hỏi anh, tại sao nghĩ rằng tôi hợp diễn Thương Truật mà thôi!"
Lý Bạc Nhiên cũng nâng tầm mắt, nhìn cậu, đôi mắt tựa thế mù lòa, hóa thành vực sâu thăm thẳm, "Cậu rất muốn thành công mà, đúng không? Tôi vừa nhìn cậu là biết cậu khát khao chạm đến thành công, cậu khát khao thành công hơn bất kỳ ai... Cậu cũng giống cậu ấy."
"Là vì thế... nên anh mới phá hỏng bộ trang phục của Thương Truật?"
Anh mỉm cười, khép mắt ra chiều mệt mỏi, "Nó là một món đồ ngớ ngẩn, chẳng phải ư?"
Con ngươi Điền Viên co rụt dường như đau đớn. Cậu lùi ra sau, đứng dậy khỏi giường, luống cuống mặc lại quần áo, "Tôi phải về đây."
Lý Bạc Nhiên chầm chậm mở mắt, ánh mắt tựa mù lòa kia dần dần sáng tỏ dưới ánh đèn chập chờn. Cũng ngồi dậy, anh kéo khóa quần lên một cách tao nhã, hoàn toàn không tỏ vẻ gì là ngại nghịu khi bị từ chối.
"Tôi về đây!" Cậu không chờ câu trả lời mà xoay người đi luôn, đứng xỏ giày tại huyền quan.
Đôi giày thể thao Adidas bình thường của cậu đặt cạnh đôi giày kiểu cách thoải mái màu nâu thẫm của Lý Bạc Nhiên.
Đó là đôi giày hoa văn Archie Tan Oxford đế trắng do hãng Grenson chuyên về giày dép lâu đời của Anh quốc sản xuất, có lẽ nó chưa phải nhãn hiệu cao cấp nhất nhưng nhất định rất êm chân, những tưởng tầm thường mà thực chất lại đẹp đến từng chi tiết... Hệt như bản thân Nicon vậy.