Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Cô khó chịu khép chân lại, đẩy anh ra, nhưng dù có cố gắng đến đâu thì cô cũng không làm được, chỉ có thể run rẩy cầu xin, “Hạ Hàn Xuyên, đừng như vậy, đừng đối xử với tôi như vậy.”



Hạ Hàn Xuyên rút tay ra, để ra trước mặt cô, chế giễu: “Tôi vẫn chưa làm gì mà, cô cứ như vậy, Hướng Vãn, cô cũng thật là dâm đãng.”



“Dâm……” Cổ họng của Hướng Vãn như bị chặn lại, cô khó khăn thốt ra chữ đó: “Dâm……đãng?”



Anh ta nói cô dâm đãng?



Hừ, nếu như cô thực sự dâm đãng thì ở trong tug hai năm cô đã không vất vả như vậy!



Tay của Hạ Hàn Xuyên quẹt qua mặt cô, để lại vết hằn rất sâu, "Lẽ nào không phải?" Anh híp mắt nhìn bông hoa mai lộ ra ở chỗ xương quai xanh của cô, ánh mắt trở nên sâu hơn, cúi đầu hôn lên xương quai xanh của cô. "Đồ tồi." Lúc này, thang máy kêu lên, đột nhiên có người đi tới, hét vào trong thang máy, "Hai người mau ra ngoài, có người làm chuyện bậy bạ ở trong hành lang, thật là kích thích!" "Tôi xem nào tôi xem nào, còn mặc đồ của công nhân dọn vệ sinh nữa, chẳng biết là công nhân dọn vệ sinh hay diễn viên nữa....." Người nói vừa nhìn thấy khuôn mặt của nam chính liền ngay lập tức ngậm miệng lại.



Người trong thang máy lũ lượt đi ra, hưng phấn muốn xem cảnh mây mưa trên hành lang, nhưng khi nhận ra nam chính là ai, từng người từng người đều sợ tới mức tái xanh mặt lại, bỗng chốc đều hóa thành những người câm, đi không được, ở lại cũng không xong, cực kì khó xử.



Hạ Hàn Xuyên ném áo khoác lên người Hướng Vãn, đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt mang theo vài phần lạnh lẽo, "Còn không đi hay là đợi tôi tiễn mấy người?"



"Không......không cần phiền phức như vậy, chúng......chúng tôi bây giờ sẽ......sẽ đi ngay!" Người đàn ông đứng ở giữa lắp ba lắp bắp nói, cho dù có tò mò nữ chính là ai cũng không dám nhìn, lập tức lôi những người còn lại ra khỏi thang máy.



Tống Kiều đứng trong đám người, có nhìn thế nào cũng cảm thấy người đó là Hướng Vãn, nhưng cô chưa kịp nhìn rõ đã bị một đàn anh lôi đi, "Cô có muốn chết thì cũng đừng lôi chúng tôi theo."



Hành lang khi nãy còn đông đúc giờ đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.



"Quần áo của Hạ tiên sinh, tôi không nhận nổi." Tay trái của Hướng Vãn run rẩy nắm lấy bộ quần áo rách rưới của mình, sau đó đưa chiếc áo khoác ra trước mặt Hạ Hàn Xuyên, nước mắt không kìm được rơi xuống.



Hạ Hàn Xuyên híp mắt nhìn những giọt nước mắt còn vương lại trên áo khoác của mình, bất giác cảm thấy rất phiền phức, anh ngây ra một lát sau đó mới nhận lấy chiếc áo khoác, cười như không cười, "Ăn mặc như vậy, lại muốn câu dẫn ai đây? Hay là muốn lùi làm tiến, muốn tôi thương hại cô?"



Câu dẫn? Nước mắt rơi vào trong miệng Hướng Vãn, cảm giác chan chát.



Cô muốn ăn mặc như vậy sao?



Lẽ nào không phải anh xé nát quần áo của cô sao?
Người đứng trước cửa là Nhậm Tiểu Nhã, là người đã chủ động mở lời nói giúp cô.



Thấy cô ấy cứ nhìn mãi vào chân cô, Hướng Vãn vội vàng kéo ống quần xuống, tay trái vẫn giữ chặt bộ đồ rách nát.



"Có phải bọn họ ngược đãi cô không?" Nhậm Tiểu Nhã nghe thấy tiếng khóc nên mới gõ cửa, lúc này nhìn thấy vết bầm trên chân cô, cô vừa kinh ngạc vừa tức giận, "Tôi là luật sư, cô có khó khăn gì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô!"



"Cảm ơn cô, nhưng mà không cần đâu!" Bị người nhà và bạn bè bỏ rơi, nhưng lại được một người lại quan tâm, Hướng Vãn không thể nói được cảm giác trong tim mình.



"Có phải cô sợ chi phí mời luật sư đắt không?" Nhậm Tiểu Nhã vỗ ngực, "Không sao, tôi không thu tiền của cô. Nếu như tôi không thắng kiện được thì sẽ nhờ sư phụ tôi giúp cô thắng kiện, tôi sẽ chi trả phí."



"Thực sự không cần, cảm ơn cô!" Hướng Vãn nói.



Nhậm Tiểu Nhã chau mày lại, vẻ mặt tỏ ra không hiểu và tức giận, "Có phải cô có gì khó nói không? Sợ bị người ta báo thù hay là......"



"Vị tiểu thư này, cô đừng giúp người khác như thế, sẽ gặp báo ứng đó." Lâm Điền Điền dắt tay một người đàn ông hơn 50 tuổi, ung dung đi tới, cắt lời cô, "Hướng Vãn là kẻ giết người, cô tốt nhất là tránh xa cô ta một chút."



Nhậm Tiểu Nhã ngây ra, người công nhân dọn vệ sinh này nhìn khá hướng nội v hiền lành, sao có thể là hung thủ giết người chứ?



"Cô không tin?" Lâm Điền Điền buông tay người đàn ông ra, đi đến trước mặt Hướng Vãn, đẩy cô ta, "Cô tự mình nói đi."



Từ nhỏ Hướng Vãn đã ghét bị người khác chạm vào người, đặc biệt là bị đẩy, nhưng căn bệnh kì lạ này đã sớm bị thay đổi từ khi vào tù rồi, "Hai năm trước tôi đã bị vào tù vì tội giết người không có chủ đích."



"Ồ......" Nhậm Tiểu Nhã kinh ngạc, có chút ngại ngùng nói không nên lời: "Tôi......"



"Cảm ơn ý tốt của cô, tôi còn phải làm việc, tôi đi trước đây." Hướng Vãn đã quen với phản ứng của người khác khi biết cô là hung thủ giết người, cô xoay người lầy đồ quét dọn rồi bước ra khỏi cửa, rồi đóng cửa phòng lại.



Lâm Điền Điền lại nắm lấy cánh tay của người đàn ông, ánh mắt giấu đi vẻ đắc ý, còn có cả sự đố kì không tài nào che giấu được, "Hung thủ xinh đẹp thì cũng là hung thủ giết người, Lý tổng, lần sau ông thấy cô ta thì tránh xa cô ta một chút, ai biết là cô ta có ngựa quen lối cũ không chứ."



Cô ta cố ý nói rất to, đủ để Hướng Vãn nghe được.