Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 40 :

Ngày đăng: 13:54 30/04/20


Mộng Lan bỗng nghiêm túc, đường cong trên miệng cũng tắt, nhưng đuôi mắt đào hoa vẫn mang ý cười.



Đồng phục của các nhân viên đón tiếp đặt thêm đi.” Hạ Hàn Xuyên bưng tách trà đưa lên miệng,trong ánh nhìn chăm chú của Mộng Lan, anh lại đặt tách trà xuống: “ Sở Hội không phải là nơi bán thịt.”



“ Hạ Tổng,anh nói oan cho tôi rồi.” gặp anh lần này lại không bị bỏng, Mộng Lan thở dài tiếc nuối, “ Mặc sườn xám là thể hiện vẻ đẹp bên trong của người phụ nữ, sao lại thành ra khoe da thịt được chứ? Anh nhìn xem những sở hội khác, đồng phục nào mà chả để lộ bầu ngực trắng nõn và cặp chân dài cơ chứ?”



“ Chưa đến những sở hội khác, không hề biết.”



Mộng Lan khẽ chau mày “ thật ra sườn xám không hề có vấn đề, chỉ là Hướng Vãn không thích hợp với nó, những vết sẹo lộ ra quá xấu, sợ là sẽ dọa khách mất, chi bằng tôi cho người làm cho Hướng Vãn một bộ đồng phục khác, anh thấy sao?”



Hạ Hàn Xuyên “ Ừm” một tiếng, coi như là đồng ý.



Mộng Lan nói: “ những người không biết, để Hướng Vãn làm nhân viên đón tiếp, anh ghen rồi cơ đấy.”



“ Đuổi việc chủ quản.” Hạ Hàn Xuyên không hề để ý đến cô ta, bưng tách trà lên uống một ngụm.



“ Anh ta ở sở hội mười năm, không có công thì cũng chịu khổ, không thể nói đuổi là đuổi, tránh việc người ta bàn tán.” Mộng Lan chớp chớp mắt,trong mỗi nhất cử nhất động đều vô số kiểu “ Hai là anh cứ gán cho anh một tội?”



“ Trộm đồ quý giá trong sở hội, cố tình xuyên tạc, thay đổi sổ sách.”Hạ Hàn Xuyên ngã người ra sau dựa vào thành ghế, ánh mắt sắc lạnh.



“ Tội danh này không hề nhỏ, nếu như truyền ra ngoài, chỉ e là không có ai cần đến anh ta nữa.” Mộng Lan liếc nhìn miếng ngọc quý báu, trong lòng biết rõ, nhưng vẫn khẽ cười nhìn anh hỏi: “Anh là là chọc giận anh chỗ nào rồi?”



Hạ Hàn Xuyên đan tay đặt trên đầu gối, ngẩn đầu nhìn cô ta, ánh nhìn lạnh lẽo.



“ Ưm, coi như tôi chưa hỏi gì.” Mộng Lan cúi người nằm dài lên bàn, tay chống cằm, “ Hạ Tổng, gần đây tôi phát hiện một chuyện rất thú vị.”



Nói đến đây, cô ta dừng lại, đợi anh hỏi.




Giang Thích Phong cũng có mặt ở đây? Hướng Vãn chau mày, “ Không cần đâu, những người như bọn tôi không ngồi chung bàn với công tử như anh được.”



“ Nếu như không phải Thanh Nhiên có lòng tốt, cô nghĩ tôi sẽ mời cô sao?” Giang Thích Phong điềm đạm nói: “ các cô ít nhất cũng phải đợi thêm tiếng đồng hồ nữa, qua đây đi.”



Hướng Vãn chau mày vừa muốn từ chối thì Chu Diểu đáp lại trước: “ Vậy thì cảm ơn Giang thiếu gia rồi.”



Cô đứng dậy, vui vẻ kéo Hướng Vãn qua đó.



Thấy Hướng Vãn không hề cử động cô hỏi: “ cô không dễ dàng gì mới được nghỉ, không thể để lãng phí 1 tiếng đồng hồ để đợi chỗ ngồi được.”



Hướng Vãn mím môi, ánh nắng rọi vào tóc mái không gọn gàng của cô, để lại một bóng đen trên sống mũi cô.



Cô đứng dậy “ ừm” một tiếng.



“ Trước đây có cơ hội gặp Giang thiếu gia vài lần, hôm nay lại được ăn cơm cùng Giang thiếu gia, thật là vinh hạnh.” Chu Diểu buông tay Hướng Vãn ra, thích thú chạy đến bên cạnh Giang Thích Phong yểu điệu nói.



Giang Thích phong tùy miệng “ Ừm” một tiếng, rồi đi vào trong tiệm, di được vài bước, anh lại nhìn về đằng sau, thấy Hướng Vãn vẫn ở đây, anh mới tiếp tục đi tiếp.



Đi vào bên trong tiệm.



Hạ Hàn Xuyên nhìn Hướng Vãn đang đứng đằng sau Giang Thích Phong, liền thu lại ánh nhìn, dùng đũa gắp thức ăn cho Giang Thanh Nhiên.



Ở trong tù hai năm, Hướng Vãn vẫn luôn nhắc nhở bản thân, sau khi ra tù, không được phép nhớ đến Hạ Hàn Xuyên nữa.



Nhưng lúc này đây cô nhìn thấy anh ta ân cần với Giang Thanh Nhiên như vậy, trong lòng rất khó chịu.