Hắc Ám Xâm Tập

Chương 5 :

Ngày đăng: 22:31 21/04/20


Quay lại hang, Lâm Lẫm được đặt trên giường, Tê cầm một dụng cụ hình elip đặt trên bụng hắn, rà xoát trên dưới, Tê nhìn chằm chằm vào màn hình ở mặt trái của dụng cụ, mặt trên có một điểm to bằng hạt đỗ xanh, xung quanh nó kết nối với vô số mạch máu mỏng manh. Tê vừa lòng thu lại máy móc, trên khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra một nụ cười mờ nhạt.



Sau khi bình tĩnh, Tê mới nhớ tới điệp hậu, Lâm Lẫm không có việc gì, nó sẽ chẳng còn tác dụng. Mở ra vạt áo chứa điệp hậu, y vứt nó xuống mặt đất, liếc mắt nhìn giống như xem phế phẩm, “Cút đi!”



Điệp hậu nhỏ xinh vẫy cánh, nhưng đôi cánh chưa phát triển trọn vẹn nghiễm nhiên không thể chịu nổi trọng lượng của nó, bay chưa được nửa thước liền rớt xuống. Điệp hậu không thể bay chật vật nằm úp trên mặt đất, bả vai rung rung, giống như đang khóc.



Lâm Lẫm đối với sinh vật xinh đẹp này đồng cảm rất nhiều, bước lên đem nó đặt vào lòng bàn tay. Vốn là thủ lĩnh hủ điệp cao cao tại thượng, lại bởi vì Tê mà phải chịu những đối xử như vậy. Rất đáng thương……Có lẽ bởi vì cảnh ngộ của chính mình, Lâm Lẫm đối với nó vô cùng yêu thương, phẫn hận trừng mắt nhìn Tê.



Tê đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Nhìn cái gì? Ta cho dù giết nó cũng tốt hơn so với ở lại tổ của chúng!”



Lâm Lẫm nghi hoặc nhìn Tê.



“Tất cả hủ điệp đều là giống đực, chỉ có điệp hậu là lưỡng tính, điệp hậu cái gì cơ chứ? Bất quá là cái máy sinh sản, chỉ cần hủ điệp đòi hỏi, nó đều phải nhận tất cả, không ngừng đẻ trứng, cho đến khi sinh mạng chấm dứt liền sinh ra điệp hậu tiếp theo. Cái thứ này, nếu không phải có thể dùng làm thuốc bổ, hoàn toàn là rác rưởi!”



Tuy là nói điệp hậu, nhưng trên mặt Tê tràn ngập vẻ khinh thường, lại làm cho Lâm Lẫm sinh ra cảm giác tương đồng mãnh liệt. Trong mắt Tê, hắn cũng là cái rác rưởi đi.



Lâm Lẫm cúi đầu, tinh linh bi thương nhìn hắn, những ngón tay nho nhỏ nắm lại lau nước mắt. Hủ điệp trưởng thành to gần một thước, vật nhỏ này lại bé như vậy. “Nó sẽ lớn lên chứ?” Lâm Lẫm thấp giọng.



“Có lẽ, ai mà biết được?” Tê nói thẳng, y trước kia cũng không tìm hiểu về việc điệp hậu sau khi thoát kén, không biết rõ ràng lắm rằng sau khi rời kén điệp hậu còn có thể tiếp tục trưởng thành hay không. Lâm Lẫm cắn môi dưới, xoa xoa đầu điệp hậu. Tê thấy Lâm Lẫm yêu thương điệp hậu, liền mỉa mai, “Nếu nó lớn lên giống hủ điệp bình thường, ngươi còn có thể đối với nó như vậy không?”



Lâm Lẫm sửng sốt, nhớ lại đám hủ điệp tứ chi nhăn nheo vặn vẹo, tự hỏi lương tâm, Lâm Lẫm không thể phủ nhận rằng nếu nó thực sự lớn lên giống hủ điệp bình thường, chính mình là không muốn chạm vào nó …..Câu hỏi của Tê khiến Lâm Lẫm nghẹn họng, không nói ra lời. Tê thật tàn nhẫn, lời nói cũng thực sắc bén. Nhưng chính mình lại không thể phản bác, bởi vì lời của Tê là lời nói thật………..



Ngồi lên ghế điều khiển, Tê gỡ xuống cả trăm thứ trong đai lưng, kiểm kê qua các vật phẩm bên trong, sau đó liền ấn xuống một cái nút hình tròn ở bên phải, “Tiến hành thế nào rồi?”



“Bởi vì phi thuyền sử dụng công nghệ khác với chúng ta, cho nên tiến độ chậm hơn dự kiến, đại khái còn cần một tuần nữa mới có thể sửa chữa tốt những bộ phận bị hư hỏng. Về kho dữ liệu, còn đang xem xét bảo trì, bên trong dường như có trang bị hệ thống phản phá giải, hơn nữa mã số cùng chúng ta bất đồng, là tương đối khó khăn, nhưng vấn đề chính là thời gian.”



“Gia tăng tốc độ, nhanh chóng hoàn thành. Bên Hồng có phản ứng gì không?”



“Sau khi ngài rời khỏi, bên Hồng đã phát động ba lượt tấn công tới chúng ta, cũng may bên ta đã kịp thời khởi động hệ thống phòng ngự. Dù sao đối phương cũng không nguyện ý cùng chúng ta tiêu hao nhiều tài nguyên nên năm giờ trước, sau khi bị đánh lui chúng liền biến mất.”



“Biết rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”



Sau khi biết tình hình, Tê không nhìn Lâm Lẫm đang ngồi ở mép giường, mà đi ra ngoài. Lâm lẫm nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mình cùng vật nhỏ trong tay, liền đem nó đặt ở trên giường, chính mình đi tới chỗ ghế và bàn điều khiển mà Tê đã ngồi.



Mô phỏng bộ dáng đặt tay tại bàn phím của Tê, nhưng màn hình hoàn toàn không có phản ứng, Lâm Lẫm buồn chán định đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước ra, đã bị bảo vệ ngăn lại.



Một lúc lâu sau, Tê quay lại, cầm tay một bé trai tầm bốn năm tuổi. Trên khuôn mặt trẻ con là nét mặt nghiêm trang, con ngươi màu tím đảo qua lại, môi đỏ hơi vểnh lên, thực đáng yêu. Tê dẫn đứa bé đó vào trong phòng, sau đó liền gọi người mang nó đi.



“Nó là……?” Lâm Lẫm thấp giọng hỏi.



Tê nhếch mày, “Ngưoi đã gặp qua rồi.”



“Là đứa nhỏ kia!” Lâm Lẫm kinh ngạc. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, liền biến thành bộ dạng trẻ con.



“Xác của chúng ta chứa đầy dinh dưỡng.” Dưới ánh sáng, màu sắc trong mắt Tê càng lấp lánh hơn, đôi môi khép mở, hàm răng rất trắng, “Không đầy năm năm, nó có thể trở thành một chiến sĩ mới.” Cho dù chủng tộc đang rơi vào nguy cơ tuyệt diệt, họ vẫn có thể giết hại đồng tộc mà không nương tay, chỉ cần là kẻ thù.



Lâm Lẫm liền ngồi xuống, không hề để ý đến khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng của Tê. Điệp hậu đã muốn ngừng khóc, tò mò ở trên giường lớn mềm mại lăn lộn, hoàn toàn không thấy được sự đau buồn khi nãy.



Sau khi sinh ra, Lâm Lẫm là người đầu tiên thân thiện với nó, tuy rằng thiếu chút nữa vùi thân trong miệng hắn, điệp hậu vẫn ôm ấn tượng tốt với Lâm Lẫm. Nó không ngừng dùng đôi cánh ngũ sắc vuốt ve mu bàn tay Lâm Lẫm đặt ở mép giường. Lâm Lẫm thấy ngứa ngứa trên tay, nhịn không được nâng tay lên, thiếu chút nữa khiến điệp hậu trên tay hắn rơi xuống, làm nó phải cuộn mình lại để giữ vững cơ thể.



Tê vốn muốn thả nó đi, nhưng chính là nó lại không đủ điều kiện để rời đi. Lâm Lẫm không khỏi hâm mộ…..Gục đầu xuống, bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Lâm Lẫm không thể tưởng tượng được mấy tháng sau chỗ đó sẽ to ra, sau đó, còn có thể có quái vật chui ra. Những hành động liên tiếp của Tê đã muốn tỏ rõ đáp án. Lâm Lẫm thở sâu, có lẽ hắn chỉ có mấy tháng sinh mệnh, nhưng điều hắn không cam lòng là trước khi chết còn phải chịu cảnh bi thảm như vậy.




Đi chưa được mấy bước, đã bị vài bóng người từ phía sau bắt kịp, vây quanh. Khánh Âm buông tay Lâm Lẫm, đưa hai tay lên tạo ra tư thế phòng thủ, như gặp đại địch. Sớm biết rằng nên để lại Lâm Lẫm mà đi trước, hiện tại liền không xong, chắc chắn thất bại. Từ xưa tới nay, nếu không ỷ vào thân phận dược sư được Tê bảo hộ, chỉ sợ hắn đã sớm hy sinh…..



Bốn thanh niên mặc áo choàng màu xanh đậm, người có vóc dáng cao nhất mở miệng, “Không nghĩ lại gặp ngươi ở đây, động thủ đi.”



“Ta nhận thua.” Khánh Âm thở dài.



Lâm Lẫm đứng ở một bên chăm chú nhìn bọn hắn, bọn họ không phải lúc nào cũng hiếu chiến sao? Như thế nào lại dễ dàng liền nhận thua như vậy.



“Đừng động vào ta!” Lâm Lẫm hướng về người đang đi về phía mình lớn tiếng quát, cánh tay còn thủ thế làm ra vẻ chuẩn bị đánh nhau.



“Này, ngươi ……” Khánh Âm vừa định nói cho Lâm Lẫm rằng không cần tự tìm đường chết, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hắn ngược lại lớn tiếng đối với người bên Hồng nói, “Đừng giết hắn.”



Biểu tình của Lâm Lẫm lập tức trở nên chán chường. Người thanh niên cao lớn liền phất tay, ý bảo những người khác không cần làm bừa, sau đó từ vòng sắt trên cánh tay rút ra một đoạn dây nhỏ tương tự như dây thép, cuốn vài vòng trên tay Khánh Âm, chỗ còn thừa liền dùng để trói tay Lâm Lẫm lại, sau đó đối với một thanh niên đi cùng nói, “Ngươi dẫn bọn  hắn đi trước đi.”



Khánh Âm vô cùng phối hợp đi theo người nọ, trên đường đi Lâm Lẫm thử dùng tay cố gắng làm đứt dây trói, nhưng dây lại xiết đến tạo ra vết máu mà cũng không thay đổi được chút nào, Khánh Âm thấp giọng nói, “Vô dụng thôi, đây là loại tơ đen chắc chắn nhất, ngay cả ta cũng không xé ra được.”



Lâm Lẫm trừng mắt liếc Khánh Âm một cái, không thèm càm kích mà quay đầu sang chỗ khác. Người thanh niên này mang họ đi trên một con đường rất hẹp, mỗi lần chỉ có một người có thể đi qua, nhưng Khánh Âm cũng không có phản kháng, không chỉ như thế, hắn còn cảnh cáo Lâm Lẫm đừng có tùy tiện làm liều.



Hồng cùng Tê đối chọi với nhau không phải chỉ ngày một ngày hai, lúc này nếu lỗ mãng, thiếu thận trọng thì chỉ có chết. Một khi phản kháng, cho dù bọn họ bị giết, Hồng cũng sẽ không nói gì. Hành động lần này trực tiếp hướng đến phòng ngủ của Tê, rõ ràng là nhằm vào Tê.



Khánh Âm trong lòng buồn bực, hắn rõ ràng là người vô tội bị kéo vào mà. Hiện tại bị cột vào cùng Lâm Lẫm, mang theo một cái người sống như Lâm Lẫm, hành động liền bị cản trở rất nhiều, nếu chém đứt tay Lâm Lẫm, không biết có cơ hội trốn thoát hay không?



Khánh Âm đang nghĩ như vậy, đi tới chỗ có địa hình trống trải, nhìn dấu vết bị đào dưới mặt đất, Khánh Âm vô cùng cảm khái, Hồng cư nhiên đào thông đến động, khó trách bọn hắn không một tiếng động xâm nhập được vào. Còn muốn nghĩ thêm nhưng đã không kịp nữa, người mà Hồng sai tới tiếp ứng đã muốn canh giữ ở bên ngoài.



“Đánh ngất bọn họ.” Một người vừa mở miệng, sau gáy Lâm Lẫm đã bị bổ mạnh vào.



“Này này….” Khánh Âm vừa muốn nói thân thể Lâm Lẫm không thể bị đánh, chính mình cũng đã bị đánh hôn mê.



Khánh Âm tỉnh lại trước, Lâm Lẫm vẫn còn ngất nằm bên cạnh hắn. Khánh Âm sờ soạng một chút sau đầu Lâm Lẫm, bị sưng thật to. Bọn họ bị Hồng nhốt lại trong một gian phòng khép kín, bên trong chỉ có mấy lỗ để thông khí, ở góc tường khảm một vài viên tinh thể phát ra ánh sáng mỏng manh.



Khánh Âm ngồi ngịch nghịch tóc……Tê có hay không đến cứu chính mình? Đáp án sẽ là không, vậy y có hay không đến cứu Lâm Lẫm? Khánh Âm liền không thể khẳng định.



Thật sự là phiền toái, Khánh Âm nhìn xuống thắt lưng trống rỗng, đồ vật đều bị lấy đi, dù sao cũng không việc gì, Khánh Âm liền nhếch ngón út bên tay trái lên, trên bề mặt  móng tay có một lớp phấn mỏng kết tinh, dùng tay kia đem phấn vét ra lòng bàn tay, Khánh Âm bất đắc dĩ nuốt vào, nếu vạn nhất có gì xảy ra, hắn cũng không nghĩ trở thành vật chứa.



Tiếng bước chân lại gần, Khánh Âm lập tức tỏ ra bộ dáng suy yếu vô lực, dù sao Hồng cũng biết dược sư này căn bản là nửa phế nhân. Cửa đá bị đẩy ra, thanh niên cao gầy lúc trước dĩ nhiên cũng trở lại, làm nhiệm vụ đem tù binh ra, khi nhìn thấy Lâm Lẫm, hắn quay đầu nói với người đứng đằng sau, “Ném hắn vào đầm làm phân bón.”



Khánh Âm làm ra động tác dừng lại, “Hắn còn chưa chết, nếu động vào hắn ngươi sẽ hối hận.”



Lời nói nghiêm túc của Khánh Âm khiến thanh niên do dự, hắn bước qua kéo quần áo Lâm Lẫm, đem cho người phía sau ôm lấy. Sau đó đối với Khánh Âm nói, “Dược sư đại nhân cũng thực thức thời, đi thôi.”



Khánh Âm cười nhẹ, “Đó là đương nhiên, dù sao ở ngoài lồng phòng hộ kiếm được một tên đi theo ta, tất nhiên phải quý trọng rồi.”



Hồng cùng Tê lớn lên có vài phần giống nhau, thân hình cũng không kém nhau mấy, quả là anh em. Hồng mặc quần áo đen, nằm dài trên ghế, ánh mắt biếng nhác, khi nhìn thấy Khánh Âm liền khẽ nhếch môi, “Tuy rằng nhiệm vụ thất bại, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Đây là thứ gì đây? Phụng Lê?” Hồng chỉ vào Lâm Lẫm đang bị ôm.



Thanh niên cao gầy tên Phụng Lê đặt hắn lên mặt đất, “Là bắt được cùng lúc với dược sư.”



Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Lẫm, Hồng “Ồ” một tiếng, từ trên ghế đứng lên.



*Sa lan ti: là một loài động vật mà tác giả tưởng tượng ra