Hắc Đạo Tình Duyên
Chương 11 : Tiết tử
Ngày đăng: 17:03 18/04/20
Trong khu vườn trên bãi cỏ xanh mượt mà, có bảy đứa bé trai cỡ khoảng trên dưới mười tuổi đang xếp thành một hàng ngang, chúng nó lấy chiếc xe đồ chơi bốn bánh của mình đặt trên đất
Một đứa có vẻ là lớn tuổi nhất đang đứng ở chỗ cách vị trí của chúng hai mươi mét, làm trọng tài, nó hô tô lên: “Bắt đầu!”
Bảy chiếc xe bốn bánh sau khi được chủ nhân buông tay liền lập tức chạy thẳng đến, bảy đứa nhóc vừa hô vửa nhảy:
“Nhanh lên, nhanh lên!”
“Cố lên! Mau xông tới đi!”
“Chạy nhanh lên a! Long Vương Hào!”
Bởi vì lực ma sát cản trở của bãi cỏ khá lớn, có vài chiếc xe chạy không được một nửa đường đi đã mất đà, xoay tròn tại chỗ. Còn chiếc thì lại do tính năng không tốt, được một lát thì rời xa đường đua quy định.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại hai chiếc xe bốn bánh tranh đấu.
“Cố lên! Phượng Hoàng Điểu!” Một thằng bé mới vừa đến tám tuổi ra sức cỗ vũ cho chiếc xe hai màu vàng đỏ của mình, hai thằng bé đứng bên cạnh nó cũng giúp nó cỗ vũ.
Chủ nhân của chiếc xe màu đen còn lại là một thằng nhóc mới đến mười tuổi, tướng mạo và sự ăn mặc của nó là nổi bật nhất trong đám nhóc, có thể thấy là gia thế nó rất tốt. Thằng nhóc từ đầu đến cuối đều không thèm cỗ vũ cho xe của mình, chỉ là kiêu ngạo đứng chống nạnh mà nhìn.
Lý Dục Hào cũng bị ánh mắt của nó khiến cho kinh sợ, ngây ngây ra nhìn nó.
“Dật Hào, mau xin lỗi anh đi con!” Mẹ của thằng bé thúc đẩy nó: “Là con động thủ trước, hơn nữa chúng ta là đang đến làm khách ở nhà của anh đó, con làm khách thì sao lại có thể thất lễ như thế chứ?”
Thằng bé vẫn không hề động đậy gì, Lý Thuân Hành cha của Lý Dục Hào nói: “Không sao đâu, Dục Hào của nhà tôi cũng có điểm không đúng, chẳng qua chỉ là mấy đứa nhỏ náo chuyện chơi mà thôi, không cần phải khẩn trương như thế.”
“ Đúng vậy…….” Hai vị phụ huynh của thằng nhóckhông ngừng cười trừ, hai bên đều khách sáo vài câu, sự việc coi như giải quyết xong, khách cũng đều đi rồi.
Lý Thuân Hoành nói với Lý Dục Hào: “Ánh mắt của tiểu tử kia không hề đơn giản, tương lai rất có thể sẽ trở thành đối thủ của con đó. Con phải cẩn thận nha, Dục Hào.”
Lý Dục Hào giống như một người lớn, đáp: “Đúng vậy, con biết rồi, ba.”
Lý Thuận Hoành vỗ vỗ đầu của nó. “Lần sau làm chuyện gì cũng đừng xúc động như thế, con cháu của Lý gia chúng ta không phải là loại người thất phu chỉ biết dựa vào bạo lực giành thắng lợi đâu.”
“ Ân………” Lý Dục Hào đi theo sau lưng ông.
Tên của thằng bé kia cũng không khác biệt gì so với tên của bản thân lắm, là “Dật Hào” nó nhớ kỹ rồi, còn có đôi mắt ương ngạnh như dã thú của đối phương nữa.