Hắc Đạo Vô Tình

Chương 29 : Cô ấy là ngoại lệ

Ngày đăng: 10:12 18/04/20


"Pằng" tiếng súng vang lên trong đêm tối tĩnh mịch. Máu nhuộm đỏ lên bức tường trắng xóa, một thân ảnh ngã gục xuống, đôi mắt trợn trắng, máu từ trong miệng đã chảy ra không ngừng. Joe cười lạnh một tiếng, vứt cây súng xuống đất, quay sang đám thuộc hạ nói "Dọn dẹp sạch sẽ!" rồi rời đi. Ra bên ngoài, hắn đi tới chiếc xe màu đen đỗ không xa, nhẹ gõ vào cửa kính xe đằng sau "Lão đại, đã xử lý xong!"



- Tài liệu mật đã gửi về trụ sở chưa?



- Rồi ạ, nhanh nhất là ngày mai sẽ có kết quả! - Vừa nói xong thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, Joe vội lấy ra ấn nghe, biết Hữu Cảnh không thích bị làm ồn nên hắn liền di chuyển ra xa. Nghe được đầu dây bên kia nói gì đó, Joe nhíu mày, sắc mặt có phần nghiêm trọng.



- Chuyện gì? - Hiếm khi thấy Joe có vẻ mặt này, Hữu Cảnh liền hỏi.



- Dạ thưa...tôi vừa nhận được thông tin... - Hắn ngập ngừng nói - Ngài ấy sẽ trở về!



Advertisement / Quảng cáo



- Sao?



- Bên đó báo là phi cơ riêng đã khởi hành, có thể sẽ về trong một hai ngày tới



- Đánh hơi nhanh thật! Không khác gì lũ cớm... - Anh cũng đã đoán trước được ông ta sẽ trở về nhưng không biết là khi nào. Không nghĩ tới tốc độ thật đáng khen ngợi! - Chuẩn bị tiếp đón!



- Vâng!



Hữu Cảnh đóng cửa kính xe lại, chiếc xe khởi động rời khỏi nơi đã ngập tràn mùi máu tanh lạnh lẽo. Đã bao nhiêu năm rồi ông ta không thèm trở về, vậy mà chỉ với việc liên quan đến anh lần này đã không ngại mà về ngay. Có vẻ ông ta thật sự thích quản chuyện của anh. Hữu Cảnh nhếch môi cười, cái tính cách không thay đổi chút nào! Còn lí do đã khiến ông ta trở về, đương nhiên là Hữu Cảnh biết.



*****************
Có ai tin người vừa xuất hiện đã khiến cho ai cũng phải sợ hãi giờ thành bộ dạng yếu đuối đáng thương như vậy không?



- Nói nhiều! - Hữu Cảnh hừ lạnh một tiếng, đôi chân thon dài vắt chéo lại, hai tay khoanh trước ngực.



- Lâu lắm không gặp con mà khí chất ngày một tăng lên nhỉ? - Ông ta cười khà khà nói.



- Cái gì ăn sâu trong máu sẽ vẫn như vậy thôi!



- Con vẫn khó chịu với ta như vậy sao? - lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra chấm chấm nước mắt.



- Có gì thì nói thẳng đi, tôi không có thời gian rảnh mà tiếp chuyện với ông đâu! - Anh nhíu mày nói



- Hừm...được thôi! - Ông ta chỉnh lại cổ áo, ngồi ngay thẳng lại, giọng nói trầm thấp vang lên đều đều - Ta nghe nói con có mang phụ nữ đến đây!



- Phải



- Wow, ta không nghĩ con sẽ thừa nhận luôn đấy! Vậy cô ta đâu?



Advertisement / Quảng cáo



- Không nhất thiết phải nói cho ông



- Con nói gì thế! Không nói thì ta cũng tra được ngay thôi, không bằng nói ra luôn thì hơn, đúng không?



- ...



- Căn bệnh đó của con...khỏi rồi sao?



- Cô ấy là ngoại lệ!