Hắc Đạo Vô Tình

Chương 93 : Hồi ức của Joe (1)

Ngày đăng: 10:13 18/04/20


Nắng bình minh vừa mới lên, chiếu sáng rực rỡ qua ô cửa sổ nhỏ của một căn biệt thự. Dù chỉ mới tờ mờ sáng nhưng người làm từ quản gia, người hầu cho đến vệ sĩ đều đã đi làm công việc của mình. Riêng trong một căn phòng lớn, có người vẫn đang ngáy khò khò, chăn che đến miệng, đôi lúc lại lăn qua lăn lại, đạp chăn ra. Mà người hầu thì liên tục túc trực bên cạnh, người dọn dẹp, người đắp lại chăn, người chuẩn bị nước uống,...



Phải đến tầm giữa trưa, người trên giường mới có dấu hiệu tỉnh lại. An Minh Hạ theo thói quen mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, đi một cách đúng hướng về phía nhà tắm. Cúi người rửa mặt, làn nước mát lạnh giúp cô tỉnh táo vài phần. Từ từ thẳng người đứng dậy nhìn vào gương.



"Aaaaaaaa...."



"Cạch" "An tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?" người hầu bên ngoài nghe thấy tiếng hét thất thanh của An Minh Hạ liền hốt hoảng chạy đến mở cửa ra. Chỉ thấy cô đứng bần thần trước gương, tay chỉ chỉ vào gương lắp bắp hỏi "Ai...ai đây?" đầu tóc rối bù xù, da dẻ tái nhợt, quầng mắt thâm xì. Chiếc váy ngủ màu trắng mặc trên người khiến cô càng liên tưởng đến ma hơn.



- An tiểu thư, tối qua cô say quá nên...



- Say? - Cô ngẩn người, đúng là mình có uống thật - Sao tôi lại ở đây? Có phải anh ấy đã về rồi không?



- Dạ... - Thấy vẻ mặt vui mừng của An Minh Hạ, cô người hầu ánh mắt khó xử nhìn sang người khác, người kia vội cười nói - Dạ không, đêm qua trùng hợp chúng tôi cũng tổ chức đi bar, vừa lúc đến thì đã thấy cô uống say quá gục trên quầy bar rồi! Dĩ nhiên chúng tôi không thể nào để cô ở đấy nên tiện đường đưa cô về Hữu gia luôn.



- Vậy à... - Cô xị mặt, vậy mà lại vọng tưởng anh sẽ trở về sau khi mình tỉnh dậy chứ. Haha, lại quên mất rằng bản thân mình không phải là công chúa để chỉ cần muốn là hoàng tử sẽ xuất hiện - Tôi về đây!



Advertisement / Quảng cáo



- Ơ kìa...cô cứ từ từ ở lại ăn bữa sáng đã, chúng tôi lỡ chuẩn bị rồi!



- Mọi người ăn đi, tôi phải về xem ba mẹ thế nào.



- Cô yên tâm, tôi đã nhắn với hai bác là cô ngủ ở nhà bạn rồi!



- .... - Cảm giác luôn có người xin cho mình là sao nhỉ? Không từ chối được, cô đành đồng ý.



Ăn sáng xong xuôi, vừa định xách túi lên đi về thì Joe bước vào. An Minh Hạ nhíu nhíu mày, tay đỡ lấy trán, sao lại thấy đau đầu thế này? Người hầu thấy cô chống tay ở ghế, người hơi lảo đảo liền chạy ra đỡ "An tiểu thư, cô có sao không? Vẫn còn đau đầu à?"



Bước chân lên cầu thang của Joe dừng lại vài giây rồi lại bước tiếp. An Minh Hạ như nhớ đến gì đó, cô nắm chặt quai túi xách bước đến chỗ cầu thang nói "Tôi có chuyện muốn nói với anh!" Joe không quay đầu lạnh lùng nói "Xin lỗi, tôi đang bận!"



- Tôi chỉ cần vài phút của anh thôi!
"Không muốn ăn sao?"



"Ăn?" cậu bé nhìn lại cái túi vải, cúi xuống mở ra thì thấy trong đó là một đống đồ ăn vặt. Cậu bé mừng rỡ xé một gói bánh ra ăn thử. Vị ngon ngọt ở đầu lưỡi khiến cậu yêu thích không thôi. Không để ý ánh mắt của cậu bé kia mà một mình ăn hết đống đồ ăn trong túi.



Ăn xong, cậu đưa tay quệt miệng, cười rạng rỡ nhìn cậu bé kia "Đồ ăn ngon quá! Cậu còn nữa không?" Cậu bé kia chỉ nói "Nếu lo chết đói thì theo tôi!"



"Theo cậu? Tại sao?"



"Sau này cậu sẽ biết!"



"Ơ...không nói thì tôi không theo đâu!"



"Vậy thôi!"



Advertisement / Quảng cáo



"Sao cậu không biết mở miệng cầu xin tôi vậy hả? Theo thì theo, dù sao tôi cũng không có gì để cậu lừa cả!"



"..."



"Sao cậu ít nói thế!? Giới thiệu tên đi! Tớ là Nam Minh!"



"Hữu Cảnh!"



"Rất vui được làm quen!"



"Uh"



"Cậu đi chậm thôi! Chờ tớ với!"