Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 236 : Đại tẩu nhĩ hảo (2)

Ngày đăng: 19:48 19/04/20


Phong Vân vẫn không nhúc nhích , ý niệm trong đầu chợt lóe.



Những người này là kẻ đối đầu với Mộc Hoàng ?



Chỉ có đối đầu với Mộc Hoàng , mới biết rõ ràng hướng đi của hắn.



“Khẳng định có thể thành công.” Một kẻ hưng phấn nói:“Chúng ta nhân cơ hội này, thừa dịp vị Lâm Thừa tướng dẫn đế quân dời đi,

chúng ta liền xuống tay hạ thủ.Khả năng là hắn sẽ nghi ngờ bọn kia đã hạ thủ thôi, bắt vị đế quân kia quan hệ với ít nữ nhân, sau đó áp chế

hắn,việc này có thể sánh bằng cầu còn hơn cưỡng .”



“Ha ha, chính là ý tứ này, hừ, muốn mượn lực lượng của vị đế quân này đối phó với chúng ta, không có cửa đâu.” Người trẻ tuổi cười to nói.



Nhất thời, trong gian phòng là một trận hưng phấn cùng tiếng cười ngoan độc.



Phong Vân nghe vào trong tai,đã hiểu được chút ít.



Vu oan giá họa, nàng lần này thành cái ván cầu, phụ trách vu oan giá họa lên đầu Thừa tướng Thiên Khung.



Cũng tương đương với giá họa cho Hoàng đế Thiên Khung.



Chủ ý khá tốt , chủ ý này được hành động không xót điểm nào, ghê thật ~



Xem ra kẻ đó cùng Hoàng đế Thiên Khung chắc chắn có thâm cừu đại hận.



Bất quá, nàng có tác dụng lớn như vậy sao? Phong Vân hồ nghi.



“Lúc này đây, mật thám của các ngươi mai phục tại kinh đô có tác dụng rất lớn , cung chủ sẽ không quên các ngươi .”



Thanh âm của Thương lão lúc này nghe thực hưng phấn, lần thứ hai cam đoan.
‘’Ngốc, điểm ấy còn xem không rõ.” Tiểu hoàng kim cũng tham gia nói chuyện.



Nó sống bao nhiêu năm, so với Tiểu Thực cùng Phong Vân lớn hơn không

biết bao nhiêu đi, điểm ấy nó còn không nhìn ra thì thật uổng phí uy

danh bao năm của nó .



Phong Vân nghe tiểu hoàng kim phân tích, có một chút kinh ngạc.



Thánh Linh cung lệ thuộc vào Thiên Khung đế quốc, là một chi nhánh

huấn luyện đệ tử, chính là dựa vào đế quốc Thiên Khung để sinh tồn .



Tuy nhiên,không ngờ là giờ thế lực đã to lớn, không muốn bị áp chế nữa, vì thế tính kế tiêu diệt.



Này, kỳ thật lại là một đạo lý đơn giản.



Nhưng đạo lý đơn giản này lại liên lụy tới nàng, thật phiền phức, Phong Vân âm thầm nhíu mày.



“Nữ nhân kia phải làm sao bây giờ? giam lại hay là……” Thương lão nở nụ cười ,sau một lúc, đột nhiên đem gươm đặt trên người Phong Vân .



Trong phòng tĩnh lặng.



“Giết.” Một lát sau nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thương lão vang lên.



“Nhưng nàng là người của vị đế quân kia……” Người trẻ tuổi trong nháy mắt khiếp sợ.



“Ai biết là chúng ta giết?” Thanh âm của Thương lão không mang chút cảm xúc phập phồng, lo sợ nào cả.



Đúng rồi, nếu để người sống, chuyện hôm nay rồi cũng sẽ có một ngày

bị bại lộ.Nếu không muốn lưu lại hậu họa, chi bằng hôm nay xử lý một

cách sạch sẽ.



Chết rồi thì sẽ không thể đối chứng, cho dù vị đế quân kia có điều

tra ra không phải Đế quân Thiên Khung làm thì cũng sẽ sinh ra hiềm nghi , chuyện liên thủ chỉ là mơ tưởng.



“Đúng vậy, vẫn là trưởng lão thấu đáo, thuộc hạ lập tức làm theo.” Một lát sau, có người trong nhà đã hiểu được, lập tức cao giọng đáp lời.



Con mẹ nó, Phong Vân phẫn nộ , Thánh Linh cung dám động đến nàng ư, để rồi xem bọn chúng sẽ gặp được chuyện tốt gì.