Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 415 :

Ngày đăng: 19:52 19/04/20


Mộc Hoàng vốn biết Phong Vân chẳng phải người nhân hậu gì, lúc này nghe Ngàn Dạ Cách nói thế, hắn chỉ âm thầm hừ lạnh một tiếng.



Hứng thú? Hứng thú cũng không được, Phong Vân là của hắn!



Giữa những tiếng cười nói ồn ào, Phượng Vũ Phi bị lời nói xem thường

của Phong Vân làm cho đỏ mặt. Ý nàng ta không phải như vậy, nàng ta chỉ

muốn hỏi…



“Cô muốn hỏi có biện pháp nào có thể diệt trừ kẻ địch một cách lặng im không tiếng động phải không?” Phong Vân thấy vẻ chần chừ của Phượng Vũ Phi thì chắp tay sau lưng rồi chậm rãi hỏi.



Phượng Vũ Phi nghe Phong Vân nói thế thì mặt mày khẽ biến đổi, nàng ta lập tức cười nói, “Đúng.” Thần khí trong tay Phong Vân rất lợi hại, nếu hắn đã hỏi như vậy thì có lẽ hắn có…



Hai người vừa nói với nhau được đôi câu thì những lời đó đã lọt vào

tai người dân Nam Viên xung quanh, ai nấy đều sáng mắt lên, cái này hấp

dẫn, hấp dẫn đây!



Phong Vân chậm rãi phẩy vạt áo một cái, coi như không phát hiện ra

ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh. Nàng thản nhiên nói một câu, “Việc này cũng chẳng có gì khó.”



Lời nói vừa dứt, Phong Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Hoàng của nàng đang đứng trên đài cao rồi chậm rãi hỏi, “Đế quân có đồng ý để ta sử dụng cung Phỉ Thúy này một chút không?”



Lời nói khinh mạn tạo thành một đường xuyên thấu cả đấu trường và bắn vào tai Mộc Hoàng.



Trong nháy mắt, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Mộc Hoàng.



Mộc Hoàng mặt nhăn mày nhó nhìn chằm chằm về phía Phong Vân như muốn

hỏi nàng lại muốn chơi đùa cái gì thế nhưng miệng thì trầm giọng trả

lời, “Được.”



Phong Vân nghe thấy thế liền hạ ánh mắt rồi cong môi cười. Nàng phất phất tay với đám người Á Phi vẫn im lặng từ nãy đến giờ.



Diệp Lan lập tức vung tay lên, những khối sắt màu trắng đột nhiên

xuất hiện rồi vọt tới bên người đám dân chúng Nam Viên đang ngồi xung

quanh khán đài.



“Các người có thể tùy ý đặt vào bất cứ vị trí nào trong cung Phỉ

Thúy, tránh không được đặt lên người hoặc giữ lại trong tay mình.” Hỏa Phượng đồng thời mở miệng nói.



Một trăm lẻ tám tia sáng rơi vào trong tay một trăm lẻ tám người dân. Những người này nghe thấy nói thế thì lập tức không chút do dự cầm lấy

khối sắt trong tay. Bọn họ nhìn nó như thể đang nhìn một miếng đậu phụ

khô rồi tiện tay đặt luôn vào tường đá hoặc đặt lên ghế ngồi.



Ngay khi các khối sắt được đặt xuống, Tiểu Thực đi theo Phong Vân

liền lộ ra cái đầu rồi hướng ra xung quanh đấu trường và thổi một hơi,
linh lực màu xanh da trời lập tức bao phủ cả đấu trường và ôm lấy sức

mạnh cuồng mãnh đang gào rít bên trong đó.



Phong Vân đã tạo ra thứ gì vậy?



Hắn không biết đây chính là sở trường của nàng.



Bom, bom hẹn giờ.



Đây là quả bom do Ải nhân tộc tỉ mỉ tạo ra bằng cách phối hợp thời gian và nhiệt độ để đặt chế độ hẹn giờ cho bom.



Sau khi Mộc Hoàng ra tay ngăn chặn luồng sức mạnh như bão táp đang

cuồn cuộn bên trong đấu trường, Á Phi liền chậm rãi phi lên trên không

rồi đứng sừng sững giữa khoảng không phía trên đấu trường. Hắn từ từ

vươn tay ra bổ sung thêm sức mạnh vào bức tường linh lực của Mộc Hoàng.

Một luồng linh lực hồi sinh nhanh chóng chụp xuống ngọn lửa. Như hỏa gặp băng, ngọn lửa mãnh liệt trong nháy mắt đã bị dập tắt. Bụi bặm tung bay trong không khí bắt đầu rơi xuống đất làm hiện ra bên trong đấu trường

thể thao trông như phế tích. Những cao thủ Nam Viên xung quanh thấy thế

đều mở to mắt nhìn Á Phi.



Đây chính là sức mạnh của tinh linh đã rời bỏ vùng trung du đây mà.



Đấu trường thể thao đã biến thành phế tích khi bị tác động bởi linh lực của Á Phi liền bắt đầu khôi phục lại diện mạo ban đầu.



“Trời ạ!” Người dân Nam Viên thấy thế thì khó tin hô lên.



Phá đi rồi phục hồi lại, chuyện này hoàn toàn không thể tưởng tượng

được, Di tộc thượng cổ rốt cuộc còn lợi hại đến mức nào nữa? Vừa rồi bọn họ có thể phá hỏng trong nháy mắt, giờ trong một khắc lại khiến mọi thứ phục hồi như ban đầu, người kia lại chỉ là một tùy tùng, chuyện này…



Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Phong Vân, biểu hiện

trong mắt bọn họ không thể dùng từ hưng phấn và kính ngưỡng để hình

dung.



Đó như thể là ánh mắt khi nhìn thấy thần linh.



“Phong Vân, ngươi quả thực làm ta rất kinh ngạc, ta…” Vẻ mặt Phượng Vũ Phi lúc này đang kinh ngạc và vui sướng đến ửng đỏ, ánh mắt

nàng ta nhìn về phía Phong Vân cơ hồ muốn rớt nước mắt.



Phong Vân mỉm cười đầy tà khí và mị hoặc, “Chỉ là trò xiếc nho nhỏ mà thôi, Đế nữ…”



“Di tộc thượng cổ quả nhiên có năng lực, hôm nay ngươi phải cùng bản quân nói chuyện một phen!” Phong Vân chưa nói hết câu thì cánh tay đã bị kéo căng ra, bàn tay Mộc

Hoàng đã nắm chặt lấy cổ tay nàng. Lúc này, ánh mắt hắn nhìn về phía

nàng hiện rõ vẻ đằng đằng sát khí.