Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 470 :

Ngày đăng: 19:53 19/04/20


Tầng thứ tư? Phong Vân này rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?



“Cái gì? Vào tầng thứ tư rồi sao?” Ngồi trên tầng thứ tư của khán đài, Ma Ha Cách vốn trầm mặc đã không còn có thể trầm mặc được nữa.



Tầng thứ tư? Có lầm không vậy? Phong Vân lại có năng lực tiến vào

tầng thứ tư sao? Nữ nhân này rốt cuộc che giấu bao nhiêu thực lực?



“Ông trời ơi!” Gia chủ của gia tộc Mộ Dung ngồi bên cạnh Ma

Ha Cách kinh ngạc thốt lên, ánh mắt ông ta lúc này đã trở nên vô cùng

thâm trầm. Rõ ràng chỉ là một người có bậc Linh hoàng cấp ba bốn gì đó,

nhưng bây giờ…



“Vượt xa dự liệu của ta rồi!” Gia chủ Phong môn ngồi bên kia cũng day nhẹ thái dương. Ông ta vừa dứt lời, ba người ngay sau đó liếc

nhau một cái. Không có bất kỳ lời trao đổi nào, ba người chậm rãi kín

đáo gật đầu với nhau. Sau đó, những người đứng phía sau bọn họ đột nhiên im lặng rời đi.



Trước hai màn biểu diễn ở hai vòng trước của Phong Vân, bọn họ đã

quyết định rồi. Một nhân tài như thế tuyệt đối không thể để rơi vào tay
Không thấy Nam Viên và Thiên Khung có bất kỳ động tĩnh khác thường

nào nhưng Ngàn Dạ Cách biết chỉ cần Phong Vân bước ra ngoài tháp, mọi

thứ lập tức sẽ có biến đổi.



“Đế quân!” Người đi theo sát phía sau Ngàn Dạ Cách dùng

thuật tâm linh gọi hắn. Tinh Vực bọn họ có nên hành động không? Hay là

nên bất động?



Ngàn Dạ Cách nhìn tình cảnh phong ba bão táp sắp nổi lên ở nơi đây,

hắn khẽ mỉm cười rồi ngay sau đó chậm rãi lắc đầu. Hai hổ tranh nhau

nhất định có một bên bị thương, bọn hắn chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là

được.



Trước luồng sáng nhấp nháy tỏa ra từ bên trong bảo tháp, vài chục vạn người đều chăm chú nhìn về phía Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, không gia yên

lặng như tờ. Bất kể trong lòng có suy nghĩ gì, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ sự hưng phấn và rạng rỡ.



Trừ vẻ mặt đen sì đằng đằng sát khí của ba người Mộc Hoàng, Phong Lôi và Mạnh Khoát.



Phong Vân cứ thế phi thẳng lên tầng thứ tư của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.



Cảnh tượng trước mắt lại biến đổi, không còn là cảnh gió thổi đồng cỏ và bò dê nữa, cũng chẳng phải là cảnh khói sương sa mạc hay mặt trời

nóng bỏng.