Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo

Chương 550 :

Ngày đăng: 19:54 19/04/20


Nghe lời nói khàn khàn của Mộc Hoàng, cả người Diêm La thoáng rùng mình một cái, ý của Mộc Hoàng là…



Sắc mặt của Diêm La hơi trầm xuống một chút, ông ta lại lạnh lùng nói, “Ngươi lại vì một một nữ nhân, vì một nữ nhân không biết có phải đang lừa gạt ngươi không, ngươi dám… Ngươi dám…”



Câu nói kế tiếp, Diêm La cơ hồ không thể nói thành lời.



Mộc Hoàng nhìn sắc mặt xanh mét đầy tức giận của Diêm La thì hạ mình

chậm rãi đứng xuống mặt đất trên đỉnh núi Vô Kê, ánh mắt bén nhọn của

hắn tỏa ra khí thế quật cường và kiên định.



“Ta tin nàng!”



Ba chữ “Ta tin nàng” nhẹ nhẹ nhàng nhàng lại nặng tựa Thái sơn làm

cho bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ. Cả đỉnh núi tràn ngập một mảng

tĩnh lặng.



Diêm La run người lên, cánh tay đang chắp sau lưng tóm lấy cánh tay của sư bá Thần Tiên đang ở bên cạnh.



Ngay sau đó, Mộc Hoàng ưỡn thẳng người lên. Hắn nhìn sư phụ Diêm La và gằn từng tiếng một, “Mộc Hoàng ta không phải là người không có lương tâm và không hiểu tôn sư

trọng đạo. Ta có được ngày hôm nay hết thảy đều là nhờ sư phụ dạy bảo,

toàn bộ đều dựa vào sự ủng hộ của núi Vô Kê. Hôm nay, ta ở đây đem mọi

thứ mà ta có trả lại cho núi Vô Kê…”



Một lời còn chưa nói xong, đám sư huynh đệ xung quanh hắn nhất thời hít một hơi lạnh, đây là…



“Mộc Hoàng, con nói vậy là có ý gì? Con vì một nữ nhân…” Sư bá Thần Tiên cơ hồ là hét to một tiếng cắt ngang lời nói của Mộc Hoàng.



“Nàng là nữ nhân của ta. Một nam nhân mà ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì nói gì đến chuyện thống trị thiên hạ, nói gì đến chuyện đội trời đạp đất. Ta tôn trọng các vị, ta càng tôn trọng quy củ của núi Vô Kê. Thân là ngươi của núi Vô Kê thì vĩnh viễn không thể

phá hủy quy củ của núi Vô Kê. Được, ta sẽ phá môn xuất giáo*, những quy

củ này sẽ không thể trói buộc được ta nữa.”



(*Phá môn xuất giáo: Rời khỏi môn phái.)



Mộc Hoàng gằn từng tiếng, từng lời từng lời vang vọng khắp đỉnh núi

Vô Kê, vô cùng kiên định và vô cùng sắt đá mà không thể khuất phục.



Trời chiều trở nên ảm đạm, ánh mắt của Mộc Hoàng cũng điềm đạm hơn rất nhiều.


thì không hề giảm chút nào. Hắn giơ tay lên, hai ngón tay chỉ về phía

cái trống đồng ở trước cửa cung Ung Hòa mà gõ mấy cái.



Cả dãy núi lập tức vang dội một hồi trống trận. Sâu trong đám mây mù, hai dãy núi của núi Vô Kê từ từ tách ra làm lộ ra một con đường.



“Sư huynh, huynh thực quá liều lĩnh rồi!” Mặt Hàn Ngọc tái nhợt như xác chết.



“Sư huynh, huynh mà bước vào con đường đó thì không thể trở về được nữa đâu…”



“Sư huynh…”



“Sư tôn, sư tôn khuyên sư huynh đi…”



“Sư tôn, sư tôn thả cô gái kia ra đi…”



Nhìn con đường mở ra giữa núi, đám sư đệ của Mộc Hoàng đều cúi đầu van xin Diêm La thay cho hắn.



Đó là con đường phá giáo xuất môn mà xưa nay chưa từng có ai của núi

Vô Kê đi qua. Vậy mà bây giờ, người đầu tiên muốn đi qua, người đầu tiên muốn phản bội núi Vô Kê lại là đệ tử đắc ý nhất của bọn họ, Mộc Hoàng.



Mộc Hoàng không nói gì nhưng ánh mắt kiên định đã nói rõ lên tất cả.

Hắn cúi đầu và quỳ xuống. Mộc Hoàng hướng về phía Diêm La và Thần Tiên

vẫn không hề mở miệng mà nặng nề dập đầu ba cái. Sau đó hắn đứng dậy và

quay đầu hướng về phía con đường phá giáo xuất môn kia.



Ân sư khó quên, nhưng bọn họ không thể coi thường Phong Vân được. Sư

phụ của hắn có thể không có hắn nhưng Phong Vân thì chỉ có thể trông cậy vào hắn.



Gió thổi vi vu, đám lá cây tung bay đầy trời, mây mù lãng đãng bay.

Ráng chiều đã hoàn toàn hạ xuống. Khí trời vốn lạnh lẽo lúc này càng tỏa ra cái lạnh thấu xương.



Núi Vô Kê lúc này lại sáng như ban ngày, vô số bóng người nhìn chằm

chằm theo một bóng lưng cao lớn đang hướng về phía con đường rộng lớn

kia.



Chỉ cần Mộc Hoàng đi qua con đường đó là từ nay về sau sẽ không còn là người của núi Vô Kê nữa.