Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 567 :
Ngày đăng: 19:54 19/04/20
Phía dưới khoảng sân, Phong Vân đã cận kề nguy hiểm. Hai luồng linh
lực cùng nhau xông tới muốn đưa Phong Vân vào chỗ chết, vậy mà lúc này
nàng lại không thể cử động được.
“Không! Không được! Ta không thể chết! Ta không thể chết được!” Phong Vân nhìn thấy thế tiến công hung hãn trước mắt thì nghiến chặt
răng đến mức bật máu. Trong mắt nàng bỗng nổi lên một luồng sát khí dữ
tợn khiến người ta sợ hãi. Nàng không thể chết được! Nàng còn muốn đi
tìm Mộc Hoàng, nàng còn muốn che chở cho Mộc Hoàng để vĩnh viễn không bị người ta ức hiếp, nàng muốn chăm sóc thật tốt cho hắn.
Không thể chết được! Tuyệt đối không thể!
“A…” Xuyên vân phá nguyệt*, một tiếng thét vang lên cơ hồ
muốn long trời lở đất, như sư tử vùng ra khỏi gông xiềng, như sáng sớm
muốn thoát khỏi bóng tối.
(*Xuyên vân phá nguyệt: Nghĩa đen: “Xuyên qua mây mù và phá tan ánh trăng”, nghĩa là rất dữ dội.)
“Ầm…” Cùng với tiếng thét to này, một luồng linh lực xanh
linh lực này rất chói mắt.
Sau đó, khi tất cả cùng mở to mắt ra, ở giữa khoảng sân chỉ còn một
người đang đứng thẳng, đấy chính là Phong Vân. Một thân nhuốm đầy máu
loãng, một thân in đầy thương tích lại vô cùng dũng mãnh.
“Hay!” Không biết ai đó là người đầu tiên cất tiếng khen hay.
Ngay sau đó, những tiếng trầm trồ khen ngợi liên tiếp vang lên, những tiếng huýt sáo và tiếng chửi bới cũng trở nên ồn ào. Hai tên linh tông
cấp tám lại bị một nữ nhân không rõ là linh lực cấp nào tiêu diệt, thực
sự là con mẹ nó mất mặt quá!
Nhưng mà, nơi này vĩnh viễn chỉ sùng bái người mạnh nhất.
Chỉ cần ngươi mạnh thì ngươi sẽ được khen ngợi và tôn kính.
Đứng giữa sân, Phong Vân hướng ra xung quanh và gật gật đầu rồi kéo
lê thân thể mệt mỏi từng bước trở lại sơn động. Toàn thân nàng đều đau
đớn, nguồn năng lượng cổ quái kia vẫn điên cuồng tàn phá bên trong kinh
mạch. Mà linh lực của nàng vừa rồi vì nàng lâm vào tình thế hiểm nghèo
mà bùng nổ hiện tại lại bắt đầu không ngừng tranh đoạt với năng lượng cổ quái đó. Hậu quả của việc bọn chúng tranh đoạt với nhau là kinh mạch
của nàng từng khúc từng khúc đứt ra rồi sau đó lại từng tấc từng tấc kết lại.