Hắc Đạo Vương Hậu Nữ Nhân: Ngươi Đừng Quá Kiêu Ngạo
Chương 624 : Tới trễ phải không
Ngày đăng: 19:55 19/04/20
“Ngươi có thể nói rõ thêm một chút được không?” Mặc Đế nghe xong cũng không lần ra được manh mối gì nhưng vẫn có cảm giác những cái sư tử Hoàng Kim vừa nói có quan hệ rất lớn tới bọn họ.
“Đúng đấy.” Li Giang cũng quay đầu lại nhìn sư tử Hoàng Kim. Đó là một loại cảm giác, một loại cảm giác không thể nói thành lời. Rõ
ràng bọn họ chẳng cảm nhận được điều gì nhưng lại cảm thấy việc này rất
có quan hệ với bọn họ. Rất mâu thuẫn, cũng khiến người ta sởn da gà.
Sư tử Hoàng Kim cúi đầu nhìn thoáng qua đám người Mặc Đế Li Giang rồi cau mặt.
Trong lúc nó còn đang nhăn mặt, Á Phi đột nhiên mở miệng hỏi Mộc Hoàng, “Chính là thế lực đã đẩy loại sức mạnh thần bí đó vào cơ thể Phong Vân phải không?”
Vẻ mặt Mộc Hoàng lúc này có vẻ khá trầm, nghe Á Phi hỏi, hắn không mở miệng mà chỉ gật gật đầu.
Á Phi lập tức nghiêm túc hẳn lên. Phong Vân đã phải chịu đựng sự xâm
nhập của luồng linh lực cổ quái đó thế nào hắn biết khá rõ. Gần như chỉ
một luồng sương khói đã hao phí biết bao công phu của bọn họ. Nào là mộc chi tâm của tộc tinh linh bọn họ, cỏ chi hồn của tộc mỹ nhân ngư, rồi
hoa chi linh giờ vẫn chưa biết ở nơi nào, cần dùng nhiều thứ như vậy mới có thể giải trừ được sức mạnh thần bí đó. Vậy mà giờ đại bản doanh của
bọn chúng lại kéo tới đây?
“Aaa…” Đúng lúc gương mặt Á Phi trở nên nghiêm nghị thì thủ
lĩnh tộc Bỉ Mông vẫn đứng bên ngoài chưa hề bước qua cửa bỗng cúi đầu
hét vang một tiếng. Cả cơ thể cao lớn cũng chấn động mạnh.
“Cô sao vậy?” Ngàn Dạ Lan mẫn cảm nhất lập tức hỏi.
“Có thứ sức mạnh đã chọc thủng thế lực của chúng tôi.” Sắc
mặt của thủ lĩnh tộc Bỉ Mông vô cùng u ám. Mới vừa rồi nàng đã cảm nhận
được có một sức mạnh khó nói thành lời đã chọc thủng những thứ trong
phạm vi thế lực của nàng để thoát ra ngoài.
“Chọc thủng?” Sắc mặt Á Phi càng trở nên nghiêm nghị. Mà
nghe xong những lời của thủ lĩnh tộc Bỉ Mông, sắc mặt của đám người Mặc
Đế và Li Giang cũng trầm hẳn xuống. Đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt bọn họ còn nặng nề hơn cả hồi nãy.
“Hướng đó là có ý gì?” Giữa bầu không khí thận trọng này, Mộc Hoàng vẫn trầm ngâm đột nhiên nhìn sang sư tử Hoàng Kim.
Hướng đó là cái gì? Phá tan hướng đó để tới đây là có ý gì? Muốn biết cách chống lại kẻ địch thì đầu tiên phải biết được mọi thứ về đối
phương, không thể cứ hồ đồ xông vào đánh được.
Sư tử Hoàng Kim cau có nghiêm nghị thoáng nhìn Mộc Hoàng. Lúc trước
khi được thả ra ngoài, nó đã biết sớm muộn gì kẻ thù của mình cũng kéo
đến, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Giờ xem ra đúng là lúc cho bọn Mộc Hoàng biết hết thảy mọi chuyện rồi. Bởi vì kẻ thù của nó có vẻ không
chỉ muốn chĩa mũi nhọn vào nó.
“Các ngươi muốn biết thế lực hắc ám đứng đằng sau thao túng các
ngươi là ai không? Muốn biết ai muốn giăng một mẻ bắt hết các ngươi
không? Muốn biết ai muốn khống chế nơi này không? Muốn biết thứ mà các
ngươi sắp đối mặt là cái gì không?”
Liên tiếp bốn câu hỏi rơi vào trong tay đám người Á Phi Li Giang,
ngoài việc khiến người ta sởn da gà, còn khiến người ta vô cùng kinh
hãi. Kẻ thao túng sau lưng bọn họ, hãm hại các di tộc thượng cổ, khơi
mào để bọn họ tự chém giết lẫn nhau là ai, bọn họ đã từng bàn bạc khi
còn ở Huyễn Hải. Bọn họ khẳng định đằng sau có một loại thế lực muốn mưu đoạt thiên hạ, muốn xưng vương xưng bá trên đất này, cho nên chúng mới
trăm phương ngàn kế bày mưu hãm hại mình. Việc này đã bắt đầu từ mấy
ngàn năm trước rồi. Nhưng mà, dù bàn bạc thế nào bọn họ cũng không biết
được đối tượng là ai và không có thông tin gì về đối tượng. Bởi vì đại
lục này tuyệt đối là thiên hạ của bọn họ nên bọn họ dám khẳng định ở nơi này không tồn tại bất cứ thế lực nào mà họ không biết. Trừ khi đám
người kia tới từ một không gian khác, một thế giới khác. Mà lúc này, vừa nghe sư tử Hoàng Kim hỏi vậy, đám người Mặc Đế lập tức biết ngay chuyện này sẽ được nói rõ ràng.
“Ngươi nói…”
“Ầm…”
Li Giang vừa nôn nóng mở miệng thì từ phương xa lại truyền đến âm
thanh của vài luồng khí tức đang thoát ra ngoài. Chúng xoay vòng trên
“Ta tỉnh rồi ngươi còn khóc gì. Ngoan, đừng khóc nữa!” Tiếng nói tràn ngập sự ôn nhu lại làm cho Tiểu Thực càng gào khóc to hơn.
Phong Vân thấy vậy liền vừa ôm Tiểu Thực và khe khẽ lắc đầu. Tiếp đó, nàng ngẩng đầu lên nhìn Đế Sát đang đứng cạnh cửa. Vẻ mặt hắn tái nhợt, đôi mắt kích động, cơ thể run rẩy. Vừa nhìn thấy hắn, Phong Vân liền
cảm thấy thực bất đắc dĩ mà cũng thực cảm kích. Tất cả tư vị cùng trào
dâng, nàng chỉ có thể âm thầm thở dài.
“Cảm ơn ngươi!” Cảm xúc hạ xuống, Phong Vân chỉ trầm mặc
thốt ra ba chữ. Tình ý hắn dành cho nàng rất sâu nặng, tiếng cảm ơn quả
thực không đủ để nói lên điều gì. Phong Vân không định cảm ơn, bởi vì
tiếng cảm ơn rất nông cạn. Nhưng mà, ngoại từ tiếng cảm ơn ra, nàng thực sự không tìm được từ nào để hình dung được tâm tình lúc này.
Gió lạnh thổi qua, trong lòng bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh.
“Nàng không cần cảm ơn.” Yên tĩnh qua đi, Đế Sát đã lấy lại tinh thần. Trên môi nở một nụ cười, hắn tiến về phía Phong Vân.
“Nào, uống thuốc đi. Để lạnh sẽ không tốt.” Hắn vừa nói vừa mỉm cười đưa chén thuốc trong tay cho Phong Vân.
Phong Vân đưa tay đón lấy. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua thuốc trong bát rồi dừng lại không nhúc nhích.
“Uống nhanh đi!” Đế Sát thấy vậy liền thúc giục.
Phong Vân ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ kia đã tái nhợt một màu, bàn tay cầm chén thuốc bỗng nắm chặt lại một cách vô
thức.
Trong thời gian qua nàng bị hôn mê nhưng vẫn có thể nghe thấy, có thể cảm giác, chỉ là nói không nên lời và không mở mắt ra được mà thôi. Đế
Sát làm cái gì, cho nàng ăn cái gì, nàng đều biết cả. Trong khoảng thời
gian này, công lực toàn thân của nàng được cứu giúp hoàn toàn là nhờ vào máu của Đế Sát. Nhìn thấy người trước mắt tái nhợt và mệt mỏi như vậy,
trong chén thuốc này lại có máu huyết của hắn, nàng bây giờ làm sao có
thể uống nó được.
Ơn này còn cao hơn trời, tình này còn sâu hơn biển. Kiếp này nàng phải đối xử thế nào với hắn, phải trả lại hắn thế nào?
Thấy Phong Vân bưng chén thuốc mà không uống, Đế Sát có vẻ cũng hiểu được tâm tư của nàng. Hắn lập tức tươi cười, “Uống nhanh đi! Đã uống được hai ngày rồi, nếu giờ nàng không uống thì hiệu
lực của thuốc sẽ bị cắt đứt, ta đây sẽ lại phải cho nàng uống thêm nhiều ngày nữa. Nếu vậy là do nàng cố ý đó.”
Lời nói thoải mái lọt vào tai Phong Vân lại khiến lòng nàng nảy lên một nỗi chua xót chưa từng có.
Người này… Người này… Haiz…
“Uống đi. Ta không cần nàng trả. Ta biết trong lòng nàng có Mộc
Hoàng, nhưng đây là tâm ý của ta, ta không ép buộc, chỉ cần nàng khỏe
lại là tốt rồi.”
Lời nói yếu ớt không có sức nặng nhưng lại nặng tựa trời cao. Phong
Vân run run bưng chén thuốc và nhìn Đế Sát mà không nói nên lời. Trước
kia nàng coi tình yêu say đắm của Đế Sát như rắn rết, điên cuồng đến nỗi nàng không có cách nào chịu được, điên cuồng đến nỗi chẳng thèm quan
tâm xem nàng có chịu được hay không. Nhưng mà, giờ khi nghe được lời nói thoải mái cố ý của Đế Sát, nàng không hề có cảm giác được giải thoát mà ngược lại lại càng tăng thêm đau buồn. Đế Sát là dạng người gì, trải
qua những sự việc vừa rồi, nàng chẳng lẽ còn không hiểu rõ. Hắn là người liều lĩnh, hắn không bắt buộc ai, nhưng cuối cùng lại đi ngược đãi
chính mình.
Nắm chặt lấy chén thuốc, Phong Vân hít sâu một hơi rồi cũng cứng cỏi mỉm cười, “Được, ta uống.” Vậy nhưng bàn tay bưng chén thuốc lại run run chứ không bình tĩnh được
như ngữ khí của nàng. Nàng không thể thương hắn, nhưng lại không có cách nào để không cảm động, không thương tiếc, không đau lòng. Nếu trước kia hắn chỉ biết ngang ngược và chiếm đoạt, nàng cũng sẽ coi hắn là kẻ thù
và không thèm nhìn gì đến hắn. Nhưng bây giờ hắn đã trả giá quá nhiều
như vậy, đau xót quá nhiều như vậy, nàng thực sự không thể làm như không thấy được. Nàng không phải kẻ có lòng dạ sắt đá.
Đế Sát cũng cảm nhận được tâm tình của Phong Vân. Trong lòng hắn chợt thoáng qua một nỗi đau buồn. Hắn rốt cuộc nhịn không được tiến lên
trước một bước, “Nàng cũng không cần cảm động, không cần ghét ta. Có phải bởi ta đã tới chậm một bước không?”
Có phải tại hắn tới chậm, cho nên cho dù hắn trả giá thế nào cũng không chiếm được nàng.
Nghe xong lời nói đau khổ của Đế Sát, Phong Vân khẽ nhắm mắt lại.
Có phải bởi vì hắn đến chậm một bước? Có phải hay không?