Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 105 : Đích Nữ Trở Về (1)
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Edt: Mítt
Thời điểm Tô Vãn rời khỏi thế giới nhiệm vụ, Diệp Hân đi tổng bộ họp còn chưa trở về, ở máy truyền tin xem một chút năm vạn tích phân mới của mình, Tô Vãn theo bản năng mở ra danh sách nhiệm vụ giả ở thương thành của Thời Không Thất Lạc.
Trước đây, cô đều sẽ theo thói quen nhìn chằm chằm cái tên đầu tiên trong thương thành đến phát ngốc..
Hôm nay cô theo thường lệ nhìn thoáng qua...
Táng Tâm Chìa Khóa.
Đồ dùng dùng một lần, chỉ dùng để mở ra Táng Tâm Chi Hộp.
Một cái đồ dùng dùng một lần có mức giá cao đến thái quá, Tô Vãn ở trong quá khứ vẫn lấy đồ vật như vậy làm mục tiêu..
Giống như Táng Tâm Chìa Khóa, đồ vật cũng quý trọng như vậy tên là Táng Tâm Chi Hộp.
Ở toàn bộ Thời Không Thất Lạc, chỉ có một người sử dụng loại hàng sang quý xa xỉ làm cho người thường chùn bước.
Người kia, chính là Từ Sách....
“Tâm ta không ở nơi này, cho nên ta sẽ không yêu cũng sẽ không đau.”
Tô Vãn đến nay vẫn còn nhớ rõ một ngày kia, Từ Sách chỉ vào ngực của chính mình, sắc mặt bình tĩnh nói với cô những lời này.
Không có tâm, cho nên sẽ không yêu.
Không có tâm, cho nên sẽ không đau.
Tô Vãn thở dài một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của mình, từ khi nào, cô cho rằng chính mình cũng không có tâm, cũng đã quên yêu là như thế nào……
Có lẽ cô khác với Từ Sách.
Hắn đem chính mình trở thành máy móc lạnh băng, đến tâm cũng có thể bị phong ấn.
Tô Vãn từ đầu đến cuối đều không thể tuyệt tình như hắn được …
~~~
Thời Không Thất Lạc, tổng bộ.
Thời điểm Diệp Hân từ trong phòng hội nghị đi ra, liền thấy được thân ảnh làm người ta khó quên kia.
Hắn đứng thẳng tắp trước cửa sổ, ánh sáng ngoài cửa sổ rơi rụng trên vai hắn, trong ánh sáng, dung nhan hắn thanh nhã xuất trần phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng nhạt nhẽo...
“Bộ trưởng Từ.”
Diệp Hân tuy do dự nhưng vẫn tiến lên chào hỏi Từ Sách một tiếng..
Từ Sách hơi rũ mắt nhìn Diệp Hân, ôn nhuận cười.
Hắn luôn ôn nhã như ngọc như vậy, làm người ta nhìn không ra cảm xúc chân thật của hắn.
“Anh ở đây…… Chờ tôi?”
Trên thực tế Diệp Hân có chút không xác định, nhưng hiện tại trong phòng hội nghị đã không còn người khác, cô bởi vì mới nhậm chức cho nên được lưu lại phá lệ nói vài câu công đạo, chờ cô ra tới, những người khác đã sớm rời đi.
“Ừ.”
Nghe được nghi vấn của Diệp Hân, Từ Sách lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cái này làm cho Diệp Hân có chút kinh ngạc, nhưng giây lát cô lại nghĩ tới cái gì.
Cô không ngại.
Cơ hồ là thời điểm cái ý niệm này dưới đáy lòng dâng lên, thân thể Tô Vãn đã trước một bước làm ra phản ứng, cô hôn Tô Duệ, môi Tô Duệ thật lạnh, lạnh lẽo nhưng mang theo một tia ngọt dịu, làm Tô Vãn cảm thấy thật thoải mái.
“Tô Duệ, Tô Duệ.”
Tuy rằng ý thức mơ hồ, nhưng Tô Vãn vẫn không tự chủ được gọi tên Tô Duệ.
“Tô Duệ, hôn ta.”
“Nàng biết nàng đang làm cái gì không?”
Tô Duệ hô hấp dồn dập, nhưng ánh mắt lại càng thêm âm u nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia.....
Cho dù cô biến thành dáng vẻ gì, cô đều là Tiểu Vãn của hắn, ở muôn vàn biển người, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, liền nhận ra cô.
Đang làm gì?
Tô Vãn có chút không biết mình đang làm gì, nhưng mà……
Cô có chút khó chịu vặn vẹo thân mình tiếp tục hướng bên người Tô Duệ nghiêng qua.
“Tô Duệ, ta muốn.”
Nếu là anh, em nguyện ý.
Thật sự nguyện ý, không phải tạm chấp nhận, cũng không phải đâm lao phải theo lao.
Đơn giản là, người trước mắt này là anh, Tô Duệ.
Có người từng nói qua, tình cảm sâu sắc nhất là tình bạn, Tô Duệ làm bạn với Tô Vãn qua từng thế giới, cho dù cô biến thành bộ dáng gì, cho dù là bộ mặt tang thi dữ tợn, hắn cũng chưa bao giờ rời bỏ cô.
...
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*
*Tình không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ biết hướng mãi về một người mà say đắm
Tô Vãn cảm thấy may mắn lớn nhất cả đời của mình chính là ở thế giới kia tình cờ gặp gỡ Tô Duệ.....
Một người này, cả đời không hối hận.
“Tiểu Vãn……”
Lời nói cuối cùng của Tô Vãn thành công đánh tan lý trí Tô Duệ.
Yêu quá sâu, mới có thể cẩn thận như thế, cũng chính vì yêu quá sâu, hắn mới có thể ở trước mặt bất kì người nào ngồi trong lòng mà không loạn, lại duy nhất đối với cô, yêu, dục, tình thâm……
Tô Duệ trở tay chế trụ gáy Tô Vãn, làm cô cả người thoải mái rúc ở trong ngực của mình, nụ hôn thâm tình nóng bỏng che trời lấp đất mà đến, tại một khắc này, không chỉ có thân thể hai người, linh hồn của cả hai tựa như cũng cùng bốc cháy lên……
~~~~~~~~~
Tô tướng quân ái quá sâu...
Cuối cùng cũng "bạch bạch bạch"...
=))))))
Tự nhiên đọc qua biết bao nhiêu nam chính, đến bây giờ ta mới thấy Tô tướng quân mới là nam chính trong lòng ta.....hụ hụ.... ♥️ ♥️