Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 112 : Đích Nữ Trở Về (8)

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Edt: Mítt



"Thanh Cẩm!"



Nhìn thấy Thẩm Thanh Cẩm quần áo rách tươm, bộ dáng run bần bật, người đầu tiên phản ứng lại tự nhiên chính là anh trai quốc dân Thẩm Ngọc Thư, hắn nhanh chân nhảy xuống ngựa, kéo áo ngoài của mình trực tiếp đem thân thể Thẩm Thanh Cẩm bao lấy.



"Đại ca......"



Lúc này Thẩm Thanh Cẩm mặt đầy xấu hổ và giận dữ, toàn bộ thân mình cuộn tròn dựa vào trong ngực Thẩm Ngọc Thư.



Mặt khác các vương tôn quý tộc cách đó không xa đều thấp giọng thảo luận, ngại mặt mũi Thẩm gia, bọn họ cũng không trắng trợn nói cái gì.



Nhưng thật ra Tần Việt ở một bên, hơi mang thâm ý liếc nhìn Tần Đình sắc mặt âm trầm cách đó một cái, ngay sau đó lại không chút để ý ở trong đám người nhìn lướt qua.



"Mọi người có nhìn thấy Tô tiểu thư không?"



Tô Vãn?



Mọi người đều hai mặt nhìn nhau, dọc theo đường đi xác thực là không thấy được thân ảnh Tô Vãn.



"Thẩm tiểu thư, tập kích cô chính là một con mãnh hổ màu trắng?"



Tần Việt từ trên ngựa thong dong nhảy xuống, nhìn những dấu vết hỗn loạn trên mặt đất, cau mày hỏi một câu.



"Là, là một con lão hổ màu trắng."



Lúc này Thẩm Thanh Cẩm thần sắc cuối cùng cũng khôi phục một ít, nàng cũng nhớ lại trước khi mình hôn mê lần cuối cùng nhìn thấy chính là một con mãnh hổ màu trắng, lúc ấy con mãnh hổ đó hung ác hướng về phía mình đánh tới, một khắc kia, nàng còn tưởng rằng mình chết chắc rồi, nhưng ai biết kết quả sẽ là như thế này......



"Ai da, không nghĩ tới con Bạch Hổ kia là một con sắc hổ nha."



Trong đám người không biết là ai không sợ chết than nhẹ một câu, Thẩm Thanh Cẩm trước người Thẩm Ngọc Thư lập tức sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén hướng bên trong đám người nhìn lướt qua, người nọ lập tức gục đầu xuống không hề nói nữa.



Tần Việt nhân cơ hội tránh đi đề tài này, đánh vỡ trường hợp đang xấu hổ.



"Hiện tại Thẩm tiểu thư đã không có việc gì, nhưng con mãnh hổ màu trắng kia không thấy tung tích, Tô tiểu thư cũng không biết có an toàn hay không, không bằng mọi người tách ra tìm kiếm một chút, mọi người cũng không muốn Tô tiểu thư xảy ra cái gì ngoài ý muốn đúng không? ".



"Đúng vậy!"



"Đúng vậy, nhị điện hạ nói thật có lý!"



Có Tần Việt giải vây, mọi người lập tức thuận thế đáp ứng quay đầu ngựa lại bắt đầu tìm kiếm Tô Vãn khắp nơi.
"Nó nguyện ý, nó mà không muốn ta lập tức giết chết nó."



Bạch hổ lão vương: Săn giết động vật quý hiếm là trái pháp luật ~ các ngươi không có đạo đức ~ quá không đạo đức!



Tuy rằng nội tâm vô cùng muốn hướng tới rừng rậm cùng tự do, nhưng cuối cùng vị mỗ hổ vương vẫn phải thần phục dưới dâm uy của Tô tướng quân, vì thế khi mọi người ở trong núi rừng lần nữa nghe tiếng hổ gầm, thời điểm đi vào rừng cây nhìn thấy tình cảnh là cái dạng này.....



Đại lão hổ toàn thân tuyết trắng thản nhiên bước chậm ở giữa rừng cây, mà ở trên lưng nó có một nữ tử thanh tú mặc kính trang màu xanh đang ngồi.



Này...... Này......



Thấy một màn như vậy tập thể mọi người thất thanh......



Chẳng lẽ là phương thức săn thú của chúng ta không đúng?



"Tô Vãn?"



Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là Tần Việt, hắn nhướng mày, rất có hứng thú nhìn Tô Vãn ngồi trên lưng hổ...



"Con hổ này là......"



"Nhị điện hạ, ngài xem nó có phải rất đáng yêu hay không?"



Tô Vãn nghe Tần Việt nói, đầu tiên là mỉm cười bán cái manh, sau đó liền bắt đầu lải nhải tự nói.



"Vừa rồi ta ở trong rừng cây gặp được nó, ngựa của ta cũng không chịu chạy, aii! Hiện tại ta chỉ có thể cưỡi nó, nó kêu là Đại Bạch, là ta đặt tên cho nó, có phải rất xứng đôi với nó hay không? Ai nha, ngài xem nó xinh đẹp như vậy! So với con ngựa trắng trong nhà của ta còn đẹp hơn nhiều, về sau ta mỗi ngày ra cửa đều có thể mang theo nó tản bộ!"



Tần Việt:......



Mọi người:......



Tô đại tiểu thư, là tâm cô lớn hay là cô ngốc a?



Mang theo một con hổ vương đi tản bộ? Ở đế đô?



Mọi người lúc này trong nội tâm đều là cái dạng này →→.......



Thật muốn biết Tô đại tiểu thư là ăn cái gì lớn lên, tâm làm sao lại lớn như vậy!



~~~~~~