Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 117 : Đích Nữ Trở Về (13)
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Edt: Mítt
Hôn ước của Tô Vãn cùng Thẩm Ngọc Thư là do Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cùng Tĩnh Ninh hầu Tô Vân hai người thương nghị mà thành, đương nhiên, tất cả đều là Tô Vân chủ động, ai bảo hắn cũng chỉ có một nữ nhi bảo bối Tô Vãn như vậy chứ? Mà nữ nhi hắn lại cố tình yêu sâu sắc Thẩm Ngọc Thư.
Cũng may Khánh Xuyên hầu Thẩm Triệt cũng rất vừa lòng Tô Vãn. Về thân phận Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ có một đích nữ là Tô Vãn, gia nghiệp lớn trong phủ, dựa theo luật lệ của Đại Kình, tương lai Tô Vãn gả vào Khánh Xuyên hầu phủ vẫn như cũ được hưởng quyền thừa kế của Tĩnh Ninh hầu phủ, nói cách khác nếu nàng cùng Thẩm Ngọc Thư có hai nhi tử, như vậy hai đứa nhỏ này có thể phân biệt thừa kế chức vị của Khánh Xuyên hầu cùng Tĩnh Ninh hầu.
Lưu thị ở Tĩnh Ninh hầu phủ luôn nói một không hai, nàng vẫn luôn cưng chiều nữ nhi bảo bối của mình, có thể nói nguyên chủ sở dĩ có thể thuận buồm xuôi gió không tim không phổi tồn tại như vậy, ít nhiều gì cũng do nàng có một đôi cha mẹ cưng chiều nàng, chỉ là thành cũng vì nó bại cũng vì nó, cha mẹ đem nguyên chủ dưỡng quá mức kiều khí tùy hứng cùng không rành thế sự, lúc này mới làm cho nàng bề ngoài nhìn như khôn khéo cường hãn, nhưng trên thực tế tâm không kẽ hở, không hề tâm cơ, đặc biệt dễ dàng bị người có tâm lợi dụng..
Lúc này bỗng nhiên nghe được Tô Vãn nói muốn từ hôn, Lưu thị đầu tiên là khiển trách một câu, thấy sắc mặt Tô Vãn bình tĩnh giống như đã quyết tâm rồi, Lưu thị lại nhịn không được nhíu mày, tiến đến trước người Tô Vãn nhỏ giọng hỏi.
“Vãn Nhi, con nói thật cho mẫu thân biết, có phải…… sự kiện kia bị Thẩm Ngọc Thư biết rồi hay không?”
Ở trong mắt Lưu thị nữ nhi của mình tự nhiên là ngàn tốt vạn tốt, nhưng nàng cũng biết Thẩm Ngọc Thư kia hình như cũng không thích nữ nhi của mình lắm, mà hôm nay Thẩm Ngọc Thư lại vẻ mặt ôn hoà ở trong phủ đợi Tô Vãn cả ngày, Lưu thị hiện tại ngẫm lại liền cảm thấy có sự kỳ quặc...
Thẩm Ngọc Thư kia không có việc gì không đăng tam bảo điện, hắn sẽ không phải là tới tìm Tô Vãn từ hôn chứ?
Địa bàn đế đô này, ai không biết ai?
Một khi bị Thẩm gia tới cửa từ hôn, mặt mũi Tô gia làm sao giữ được?
Vạn nhất sự kiện kia bởi vậy bị truyền ra ngoài, nữ nhi mình đời này có thể bị huỷ hoại!
Đang lúc lòng Lưu thị tràn đầy rối rắm, Tô Vãn lại ngồi ở một bên nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Mẫu thân, sự kiện kia hắn cũng không biết, con sở dĩ muốn từ hôn là bởi vì…… con coi trọng người khác!”
Coi trọng người khác!
Thanh âm Tô Vãn cũng không có cố tình đè thấp, Văn Nguyệt cùng Văn Ngọc ở một bên nghe được Tô Vãn nói đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn bóng dáng nàng, Văn Ngọc là vẻ mặt kinh ngạc, mà Văn Nguyệt còn lại là cẩn thận chờ đợi hồi đáp của phu nhân……
“A, thì ra hắn không biết! Là con coi trọng…… Gì?”
Lưu thị phản ứng chậm nửa nhịp đột nhiên từ ghế trên đứng dậy, mở to hai mắt không thể tưởng tượng nhìn nữ nhi bảo bối của mình.
“Con nói con coi trọng người khác?”
“Vâng.”
Tô Vãn vẻ mặt trịnh trọng gật gật đầu.
Nghe được đáp án của Tô Vãn, Lưu thị đột nhiên vỗ vỗ mặt mình, không phải ảo giác?
Chẳng lẽ Vãn Nhi thật sự đã không còn thích Thẩm Ngọc Thư nữa, di tình biệt luyến nam nhân khác?
“Là ai?”
Nghe được Tô Vãn nói, thân thể Văn Ngọc cứng đờ.
“Tiểu thư người…… Chẳng lẽ……”
Liếc thấy biểu tình Văn Ngọc nghi hoặc không dám tin, Tô Vãn có chút tự giễu cười cười.
“Văn Ngọc ngươi không hiếu kỳ ta vì cái gì muốn cứu ngươi sao? Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì trong chuyện kia ngươi là người bị hại, ta, cũng vậy!”
Nói đến đây, đôi tay Tô Vãn đột nhiên không chịu khống chế hung hăng dùng sức nắm lấy cánh tay Văn Ngọc, đôi tay nàng dùng sức, toàn thân lại không ngừng run rẩy.
Văn Ngọc giống như không cảm giác được đau đớn trên cánh tay, nàng chỉ mở to hai mắt nhìn, ánh mắt hoảng hốt nhìn Tô Vãn ở trước mặt đang không ngừng run rẩy.....
Ngày đó, chẳng lẽ nàng cũng bị người ta……
Tưởng tượng đến khả năng này, tâm Văn Ngọc bắt đầu không tự chủ được khó chịu cùng chột dạ, là nàng sai, là nàng làm, là nàng hại tiểu thư, hại chính mình.
Bởi vì chuyện này, nàng đã chịu trừng phạt lớn nhất trong cuộc đời, mà người đem nàng tẫn trong vực sâu cứu ra, không phải ai khác, chính là người trước mắt bị nàng tổn thương sâu nhất này..
“Tiểu thư, tiểu thư ta……”
Văn Ngọc giật giật môi, muốn nói ra tất cả, nhưng lời nói đến bên miệng, đột nhiên lại không còn dũng khí....
Nàng nghiệp chướng nặng nề, nàng chết không đủ trả.
Nhưng mà như vậy nàng vẫn hy vọng được tồn tại, được sống sót.
Tĩnh Ninh hầu phủ là ngôi nhà thứ hai của nàng, tiểu thư cùng Văn Nguyệt đều đối với nàng rất tốt, Văn Ngọc luyến tiếc nơi này, thậm chí……
Nàng cảm thấy ông trời an bài nàng vào nơi này, chính là tới để chuộc tội.
Nàng nhất định phải chuộc tội!
Có cơ hội!
Có biện pháp!
Nàng nhất định sẽ có cơ hội giúp được tiểu thư!
“Tiểu thư, thật ra, thật ra người……”
Văn Ngọc áp xuống đáy lòng khó chịu, thanh âm thật thấp mở miệng.
“Thật ra người vẫn còn thích Thẩm công tử đúng không?”
~~~~~~