Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 13 : Vương Phi thế thân (12)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Dịch: Thiên Di



Khi Tô Vãn đưa ly rượu kia ra, toàn bộ yến hội đều chìm vào tĩnh lặng, khách khứa nhìn về phía nam nhân kia theo bản năng, có nghi hoặc, cũng có kinh ngạc.



Hiện tại những người tới yến hội này đều hiểu ra, Tô gia bày yến hội này là để nói với họ, không cần uổng phí tâm cơ nữa, bọn họ đã tuyển được chàng rể tốt rồi.



Hiên Viên Duệ siết chặt chén rượu trong tay, cho dù đã tận lực khống chế lực đạo nhưng chiếc ly sứ vẫn bị nứt ra, từng giọt rượu thơm nồng rơi vào lòng bàn tay hắn.



Tại sao lại là hắn?



Sao có thể là hắn?



Hiên Viên Duệ cảm thấy không thể nào thừa nhận được chuyện này, còn đám khách khứa còn lại thì bày ra biểu tình thì ra là thế.



"Tư ngự y."



Tô Vãn vẫn đứng nguyên ở đó, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn Tư Ngự: "Ta mời huynh."



Cô lặp lại lời nói ban nãy của mình, rốt cuộc cũng kéo được tâm tình đang dại ra của Tư Ngự quay về, Tư Ngự đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Vãn: "Tô... Quận chúa..."



Nhìn bộ dáng khẩn trương tới nghẹn lời của Tư Ngự, Tô Vãn không nhịn được lại mỉm cười với hắn: "Không có huynh thì không có ta ngày hôm nay."



Lời này không khác gì một lời bày tỏ, cổ Tư Ngự lập tức đỏ bừng lên, đôi con ngươi luôn bình thản một khắc này như bừng lên ngọn lửa.



"Đây là điều ta nên làm."



Tư Ngự tiếp nhận ly rượu của Tô Vãn, một khắc này, hắn cảm thấy mình bỏ ra tất cả vì Tô Vãn là đáng giá.



Hai người liếc mắt đưa tình qua một chiếc bàn thấp, không ai dám lên tiếng quấy rầy, trong lúc nhất thời, không khí của yến hội trở nên cực kỳ quái dị.



Đến khi Tư Ngự uống xong ly rượu, Tô Vãn lấy lý do không khỏe nên cáo lỗi rời đi trước, mọi người mới bình thường trở lại.



Tiểu Quận chúa đi luôn ư?
Khách hứa hoàn toàn không nghĩ tới, chân trước họ vừa rời đi, sau lưng hai cha con Tô Ngọc Phong và Tô Duệ liền lập tức vung tay đánh nhau ngay tại bàn tiệc.



Tô Ngọc Phong đã sớm muốn dạy dỗ đứa con ngỗ nghịch này từ lâu, mà đối với đao kiếm của phụ thân, Tô Duệ cũng không hề ra tay nhẹ nhàng, hai cha con đánh một trận thật lâu mà vẫn không phân được thắng thua.



Sau nửa đêm, toàn bộ kinh thành lâm vào ngủ say.



Bên giường của Tô Vãn không biết từ lúc nào lại xuất hiện một bóng người, chỉ khác với trước kia đó là, lần này Tô Vãn hoàn toàn tỉnh táo.



Trong đêm tối, ánh mắt cô vẫn cực kỳ thanh đạm, nhìn người ngồi bên mép giường, hoàn toàn không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào: "Nhìn dáng vẻ này, đệ thắng?"



Một bàn tay to mang theo vết máu đột nhiên sờ lên mặt cô: "Nếu dám gả cho Tư Ngự, ta sẽ thiến hắn!"



Khẩu khí của Tô Duệ hung tợn, phối hợp với gương mặt dính đầy máu đen của hắn, trong đêm tối yên tĩnh này nhìn rất đáng sợ.



"A..."



Tô Vãn lên tiếng: "Nếu không phải Tư Ngự thì sao?"



"Vậy trực tiếp băm nuôi chó!"



Tô Duệ trả lời cực kỳ dứt khoát. Cũng không phải hắn có cảm tình đặc biệt gì với Tư Ngự, đơn giản là hắn cảm thấy mạng của Tô Vãn quý giá hơn bất cứ kẻ nào, mà người có thể trị được bệnh của Tô Vãn lại chỉ có Tư Ngự, cho nên Tư Ngự không thể chết, nhưng thiến hắn thì Tô thiếu chủ không cảm thấy áp lực chút nào.



"Vậy nếu... là ngươi thì sao?"



Tô Vãn bình tĩnh nhìn Tô Duệ ngồi bên giường.



Ngón tay Tô Duệ cứng đờ, cả người cứng đơ tại chỗ, ngay cả thở cũng dừng lại.



Nhìn bộ dáng của Tô Duệ, Tô Vãn vẫn không chịu buông tha, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào hắn: "Ta, nói, nếu, người, cưới, ta, là, ngươi, thì, sao?"



Gằn từng tiếng một, mỗi lần phát ra lại là một lần găm chặt vào tim.