Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 132 : Hoán Đổi Thiên Kim (3)

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Edt: Mítt



Khoảng cách từ học viện Phong Hằng về đến Tô gia cũng không xa, Tô Vãn thời điểm ra khỏi cổng trường đã gọi cho Ôn Văn Hạo xin nghĩ một tiết, sau đó liền lái xe về Tô gia.



Sáng sớm Tô Hải Thành đã đi công ty làm việc, thời điểm Tô Vãn mở cửa vào nhà, người giúp việc nhà là dì Trương đang quét tước vệ sinh.



“Tiểu thư, cô đã trở lại!”



Nhìn thấy thân ảnh Tô Vãn, dì Trương lập tức buông giẻ lau trong tay, vẻ mặt khẩn trương cung kính nhìn cô, dì Trương làm ở Tô gia cũng đã nhiều năm, đối với tính tình của vị Tô đại tiểu thư này cũng rất rõ ràng, đặc biệt là sau khi vị đại tiểu thư Tưởng Du hàng thật xuất hiện, tính tình Tô Vãn một ngày so với một ngày càng kém.



Những đứa trẻ ở tuổi này thật ra đều đang ở thời kì phản nghịch, giống như nguyên chủ lập tức từ công chúa biến thành “Cô bé lọ lem”, chênh lệch to lớn trong lòng có thể nghĩ.



Giống như mỗi đứa trẻ bướng bỉnh phản nghịch khác, bọn chúng cũng không phải thật sự muốn xưng vương xưng bá, có lẽ, bọn chúng làm như vậy chỉ là hy vọng được người khác chú ý nhiều một chút.



Tô Vãn ngay từ đầu là công chúa của nhà này, cơm áo không lo lại có cha mẹ vô hạn cưng chiều, mà từ khi Tưởng Du xuất hiện, bởi vì vợ chồng Tô thị cảm thấy con gái ruột của mình bị thua thiệt, bọn họ liền theo bản năng muốn đối tốt với Tưởng Du gấp bội, mà Tưởng Du lại đặc biệt tri kỷ hiểu chuyện, cho nên một nhà ba người tình cảm kịch liệt tăng lên, nguyên chủ cảm giác mình bị vắng vẻ bị vứt bỏ, đây cũng là chuyện không thể tránh được……



Thật ra, thiên hạ có rất nhiều cặp cha mẹ, nhưng riêng vợ chồng Tô Hải Thành lại là hai người cực kì là thiện lương và nhiệt tâm, bằng lương tâm mà nói, bọn họ đối với Tô Vãn đã cực kì tốt rồi.



Mà ở cốt truyện ban đầu, Tô Vãn bởi vì ghen ghét Tưởng Du đoạt đi người mình yêu, cô lại oán hận Tưởng Du đoạt đi cha mẹ thuộc về mình, vì thế cô ở khắp nơi cùng Tưởng Du đối nghịch, đến cuối cùng mới phải đi lên con đường của một pháo hôi……



“Tô Vãn?”



Một giọng nam ôn nhuận đánh gãy suy nghĩ Tô Vãn, cô đứng ở phòng khách theo bản năng nhấc đầu liền thấy được thân ảnh gầy ốm ở chỗ cầu thang kia.



Trên cầu thang nam nhân mặc áo lông vàng nhạt sạch sẽ tươi mát, cả người dựa nghiêng vào một bên cầu thang, ngón tay tinh tế thon dài, nhẹ nhàng dừng ở trên tay vịn cầu thang.



Tô Vãn theo bản năng nhìn đôi tay ấy nhiều hơn một chút, liếc mắt một cái, đôi tay là dùng để cứu người, đồng thời, cũng là vũ khí sắc bén để giết người.



“Ngươi đã đến rồi.”



Tô Vãn thu hồi ánh mắt dựa theo khẩu khí trong trí nhớ nguyên chủ, hướng về phía nam nhân kia không mặn không nhạt lên tiếng chào hỏi.



“Như thế nào, hiện tại nhìn thấy anh đến một tiếng anh cũng không gọi?”



Nam nhân trên cầu thang hướng về phía Tô Vãn ôn hòa cười, lúc này mới chậm rãi đi từng bước xuống cầu thang, nam nhân lớn lên thật tuấn tú, mặt mày lại là nho nhã ôn hòa hiếm thấy, người như vậy cười rộ lên như tắm mình trong gió xuân, rất khó làm người ta đối với hắn nảy sinh chán ghét.



Nhưng……



Tô Vãn chính là đối với loại công tử như ngọc này cực kỳ mãnh liệt đề phòng.


“Anh lôi kéo tôi làm cái gì?”



Tưởng Du vẻ mặt nôn nóng muốn tránh thoát kiềm chế của La Ngữ.



“Cô ấy căn bản là không muốn nói nhiều với em, em cần gì phải tự mình chuốc khổ?”



La Ngữ nhìn ánh mắt Tưởng Du quật cường, trong lòng cảm thấy đau lòng thay cô, cô nỗ lực muốn được Tô Vãn chấp nhận như vậy, nhưng đối phương thì sao?



Cô gái kia chính là không biết tốt xấu.



Thấy La Ngữ nhắc tới Tô Vãn trên mặt đầy lạnh lẽo, Tưởng Du nhịn không được cắn cắn môi.



“Tiểu Vãn cũng rất lương thiện, cậu ấy chỉ là đối với tôi có chút hiểu lầm, sau khi hiểu lầm được giải bỏ thì sẽ tốt lên thôi, La Ngữ anh không cần luôn là nhắm vào cậu ấy, kỳ thật cậu ấy…… Tiểu Vãn thật sự rất thích anh.”



Nói tới đây, ngữ khí Tưởng Du có chút phức tạp, thật ra chính cô cũng rất thưởng thức La Ngữ loại chàng trai vừa ưu tú lại ưu nhã này, nhưng mỗi khi Tưởng Du nhớ tới bộ dáng sau khi Tô Vãn thất tình thất hồn lạc phách, cô liền cưỡng bách chính mình không nên đối với La Ngữ có một chút “Vọng tưởng” nào……



“Cô ấy thích tôi? Vậy còn em? Em không thích tôi?”



La Ngữ nghe Tưởng Du nói thì ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên nghiêng người qua, thân hình cao lớn nháy mắt đem dáng người mảnh khảnh của Tưởng Du bao vây trên bàn học.



Nhìn khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần, tim Tưởng Du không thể ức chế đập nhanh hơn.



“Tôi…… Tôi……”



Sắc mặt Tưởng Du đỏ lên, ngữ khí cũng không tự chủ được vội vàng.



"Tôi…… Tôi không có.”



“Không có? Vậy em đỏ mặt cái gì?”



La Ngữ nhìn Tưởng Du bởi vì thẹn thùng mà khuôn mặt đỏ bừng, nhịn không được đến gần cô thêm một chút, lông mi thật dài của hắn đã sắp chạm được gương mặt Tưởng Du, ở ngay lúc này, ngoài phòng học đột nhiên vang lên một giọng nữ...



“Tưởng, Tưởng Du, ngoài cổng trường có hai người tìm cậu, bọn họ nói…… Bọn họ là bạn của cậu!”



Sắc mặt Hứa Nặc quẫn bách đứng ở ngoài phòng học, cô không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy một màn như vậy....



Thì ra La Ngữ học trưởng cùng Tưởng Du đang ở bên nhau sao?



~~~~~~~~