Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 141 : Hoán Đổi Thiên Kim (12)
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~~~
Thời gian cuối tuần ngắn ngủi trôi qua, Tô Vãn lại phải về Phong Hằng đi học, mà Tô Duệ cũng từ chỗ Tô Vãn cầm một số tài chính khởi đầu, tính trước tiên ở thành phố D mở một phòng làm việc về internet khoa học kỹ thuật.
Đi học là những ngày đặc biệt nhàm chán, ở cốt truyện mà Tô Vãn biết, về trường học suất diễn thật ra cũng không nhiều lắm, mà hiện tại trở thành một thành viên trong thế giới này, cô lại không thể không mỗi ngày đúng hạn đến trường học báo danh, thật ra ngay từ đầu Tô Vãn tính rời khỏi trường học tự mình lập nghiệp, nhưng từ khi biết Tô Duệ trở thành Tiêu Khải, cô không thể không thay đổi sách lược của mình.
Vì không để Tô Duệ rước lấy phiền toái không cần thiết, Tô Vãn cảm thấy mình tạm thời làm một học sinh cao trung cũng không có gì ghê gớm.
Nữ chủ đại nhân Tưởng Du vẫn sẽ mỗi ngày quấn lấy Tô Vãn, ý đồ dùng tỷ muội tình thâm tới đả động cô, đương nhiên, cái ý tưởng này là rất tốt, đáng tiếc Tô Vãn căn bản không muốn nhìn thấy cô ấy được vui vẻ?
Mỗi lần cùng Tưởng Du nhấc lên quan hệ đều sẽ gặp được một đám hộ hoa sứ giả não tàn, cái này làm cho Tô Vãn phiền chán muốn chết....
Các đại ca, chẳng lẽ các người không biết Tưởng Du nhà các người là võ lâm cao thủ sao?
Tôi chẳng lẽ còn có thể đánh thắng được cô ta sao?.
Mỗi lần vừa thấy mặt các người đều bảo “Cô cái nữ nhân ác độc này, cô dám khi dễ Tưởng Du! Cô chết chắc rồi!”
Ánh mắt nhìn tôi, các người không chê phiền nhưng tôi đều phiền đến muốn chết rồi.
“Tô Vãn.”
Hôm nay, Tô Vãn mới từ tiết thể dục trộm đi về phòng học tính ngủ một giấc, kết quả ở hành lang bị người gọi lại.
“A?”
Bởi vì thanh âm gọi mình lại kia nghe có chút quen tai, Tô Vãn nhịn không được dừng bước chân quay đầu nhìn thoáng qua.
Xuất hiện ở trước mắt cô chính là một thân ảnh đặc biệt ưu nhã, hắn không có mặc giáo phục nghìn bài một điệu, mà là mặc một bộ trang phục danh sư thủ công định chế số lượng có hạn ở nước ngoài.
Có thể ở Phong Hằng mặc thành như vậy, hình như chỉ có một người.
“Âu Dương Lạc?”
Tô Vãn ở trong trí nhớ của nguyên chủ tìm được một vị như vậy, cháu trai của Âu Dương hiệu trưởng, đại thiếu gia Âu Dương gia, luôn tự xưng là quý công tử ưu nhã Âu Dương Lạc.
Ở toàn bộ Phong Hằng, cũng chỉ có một mình hắn là không mặc giáo phục, vậy cũng chỉ để biểu hiện cái gọi là ưu nhã phong độ của mình.
Nghe Tô Vãn vậy mà dám gọi thẳng tên của mình, khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương Lạc trầm xuống.
“Tô Vãn, tên tôi không phải ai cũng có thể gọi, cô cho rằng cô là ai?”
Ở toàn bộ Phong Hằng, nếu nói La Ngữ là thần tượng học bá mà mọi người đều sùng bái, như vậy Âu Dương Lạc giống như là đế vương cao không với tới..
Hắn ở trong trường học này có thể hô mưa gọi gió, là tình nhân trong mộng của vô số nữ sinh, mà mọi người thấy mặt hắn, đều phải kêu một tiếng “Lạc thiếu gia”.
Thực hiển nhiên đối với tình cảnh của Tưởng Du, La Ngữ vẫn luôn không yên tâm.
“La Ngữ!”
Tiếp điện thoại của La Ngữ, Tưởng Du cảm xúc lập tức liền kích động, từ microphone nghe được thanh âm của cô đều phát run, La Ngữ nhịn không được truy vấn.
“Tiểu Du, em làm sao vậy?”
“La Ngữ, mẹ em, mẹ em người……”
Lời nói còn chưa nói xong, Tưởng Du đã nhịn không được nghẹn ngào lên.
“Em đã mất đi một người mẹ, không muốn mất đi một người nữa, La Ngữ, em nên làm cái gì bây giờ, em nên làm cái gì bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Mẹ nó.
Tô Vãn dựa vào một bên tường nghe Tưởng Du than thở khóc lóc gọi điện thoại, cô nhịn không được nhíu nhíu mày, sau đó không tự chủ được nâng lên khuôn mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tưởng Du...
“Muốn gọi điện thoại làm ra vẻ, thỉnh cô tránh xa một chút! Mẹ tôi sẽ không có việc gì, cô ở đây khóc tang cái gì, cho ai xem?”
Lúc này đây, Tô Vãn cũng không có thu liễm ngữ khí lạnh lẽo của mình, đầu bên kia điện thoại La Ngữ cũng nghe được rõ ràng thanh âm của Tô Vãn.
Nhất thời, sắc mặt của hắn liền trầm xuống.
“Tiểu Du, em đừng lo lắng, anh lập tức mang bác sĩ tư nhân nhà anh qua đó, bác gái sẽ không có việc gì!”
La Ngữ bên kia đã vội vàng treo điện thoại, mà Tưởng Du cũng nắm chặt điện thoại trong tay, vẻ mặt ủy khuất nhìn Tô Vãn.
“Tiểu Vãn, tôi cũng là lo lắng cho mẹ, tôi không biết nên làm cái gì bây giờ, tôi không phải……”
“Đủ rồi, đừng ồn nữa!”
Tô Hải Thành vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
“Mẹ hai đứa còn đang hôn mê, hai đứa không thể yên tĩnh một chút sao?”
“Ba ba, con……”
Tưởng Du cắn cắn môi, thấy Tô Vãn lại rũ xuống con ngươi đến phát ngốc, cô cũng chỉ đành đem lời giải thích của mình nuốt trở về……
~~~~~~~
Chả thấy bà nữ chủ nào mạnh mẽ được bằng phân nửa Vãn tỷ
=)))