Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 181 : Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (23)

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~~



Quá trình của Thẩm Thịnh Bắc đến Tông Nhân Phủ tự nhiên không thuận lợi như Ngôn Vũ Nặc, Bạch Bội đã sớm được được Tô Vãn phân phó, phàm là nam nhân đều không cho vào.



Bị cự tuyệt ở ngoài cửa, Thẩm Thịnh Bắc chỉ có thể ánh mắt sâu kín đứng ở cửa Tông Nhân Phủ, nhìn tường cao đại viện trước mắt ——



Tô Vãn, ngươi vì cái gì không gặp ta?



Thất hồn lạc phách rời khỏi Tông Nhân Phủ, chờ thời điểm Thẩm Thịnh Bắc trở lại doanh thị vệ, lại nhìn thấy Từ Băng Nguyệt ở trong phòng hắn chờ đã lâu.



“Thẩm đại ca, huynh đi ra ngoài?”



Nhìn thấy sắc mắt Thẩm Thịnh Bắc không tốt, Từ Băng Nguyệt nhịn không được quan tâm hỏi một câu.



“Ta…… Ta đi Tông Nhân Phủ.”



Thẩm Thịnh Bắc có chút thất thần trả lời, nghe hắn nói, thần sắc Từ Băng Nguyệt lập tức khẩn trương.



“Thẩm đại ca, vậy huynh…… Nhìn thấy Tô Vãn tỷ tỷ chưa?”



Thẩm Thịnh Bắc lắc lắc đầu, xoay người ngồi xuống chiếc ghế ở một bên.



“Nàng ấy không chịu gặp ta. Băng Nguyệt, ngươi nói nàng như vậy là không tin ta sao? Thật ra ta vẫn luôn tin tưởng nàng là vô tội!”



“Thẩm đại ca.”



Nghe Thẩm Thịnh Bắc nói, ánh mắt Từ Băng Nguyệt hơi lóe, trên mặt cũng lộ ra thần sắc vô cùng nôn nóng.



“Thẩm đại ca, có lẽ huynh đã hiểu lầm Tô Vãn tỷ tỷ, xảy ra loại chuyện này, tỷ ấy có lẽ…… Không muốn liên lụy đến huynh thì sao?”



“Đúng vậy!”



Nghe Từ Băng Nguyệt nói, ánh mắt Thẩm Thịnh Bắc sáng ngời.



“Băng Nguyệt ngươi nói đúng! Tiểu Vãn nhất định là không muốn liên lụy ta, nàng thật là quá mức thiện lương, hiện tại nàng lại không chịu gặp ta, ta làm sao biểu đạt tâm ý của mình chứ?”



Nhíu mày do dự một lát, Thẩm Thịnh Bắc đột nhiên nâng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Từ Băng Nguyệt trước mặt mình.



“Băng Nguyệt, ngươi giúp ta đi Tông Nhân Phủ nhìn Tô Vãn đi! Nếu đúng như ngươi nói, nàng nhất định chịu gặp ngươi! Đến lúc đó ngươi đem ý tứ của ta thuật lại cho nàng, để nàng tin tưởng ta, để nàng có thể thấy ta là người như thế nào?”



“Này……”



Nghe thỉnh cầu của Thẩm Thịnh Bắc, khuôn mặt nhỏ của Từ Băng Nguyệt lộ ra một tia chần chờ.




“Tô Vãn tỷ tỷ, ta thực xin lỗi tỷ, nhưng ta cùng Thịnh Bắc, chúng ta là thật tình yêu nhau! Ta thật ra vẫn luôn muốn đem chuyện này nói cho tỷ, nhưng…… Ta sợ tỷ chịu không nổi đả kích, hiện giờ tỷ lại xảy ra chuyện như vậy, ta cùng Thịnh Bắc đều không đành lòng đem chuyện này nói cho tỷ! Tô Vãn tỷ tỷ, tất cả đều là ta sai, là ta cầm lòng không đậu, tỷ không nên trách Thịnh Bắc ca ca, huynh ấy không phải cố ý gạt tỷ! Tỷ đừng trách huynh ấy, tỷ muốn hận thì cứ hận ta, tỷ muốn trách thì cứ trách ta!”



Nói xong, Từ Băng Nguyệt mặt đầy nước mắt ngửa đầu, đôi tay gắt gao bắt lấy phục giam màu trắng trên người Tô Vãn.



“Tỷ tỷ, tỷ muốn đánh muốn chửi, Băng Nguyệt không một câu oán hận.”



Sắc mặt Tô Vãn khó coi lui về phía sau vài bước, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy.



Thấy nàng nãy giờ không nói gì, Từ Băng Nguyệt đành phải càng thêm ra sức khóc thút thít.



“Được.”



Tô Vãn nhẹ nhàng đẩy đôi tay Từ Băng Nguyệt đang nắm lấy quần áo của mình.



“Đây có lẽ chính là vận mệnh, chờ ta không còn nữa, còn có ngươi chiếu cố hắn, ta cũng yên tâm.”



“Tô Vãn tỷ tỷ?”



Từ Băng Nguyệt nghe Tô Vãn nói, lập tức đứng dậy, kích động bắt lấy cánh tay cô.



“Tỷ chịu tha thứ cho chúng ta?”



“Tình cảm là không thể miễn cưỡng, nếu các ngươi thật tình yêu nhau, hôn ước giữa ta cùng hắn cũng không cần tính nữa.”



Nói xong, Tô Vãn xoay người trở lại đầu giường của mình, đem khối ngọc bội kia ra...



“Cái này ngươi đưa cho hắn, xem như vật về nguyên chủ.”



“Cảm ơn, cảm ơn.”



Từ Băng Nguyệt nắm trong tay ngọc bội Tô Vãn đưa qua, lúc này đây đáy lòng xem như chân chính kiên định.. ——



Lúc này đây, Tô Vãn cũng xem như đã hoàn toàn chặt đứt tâm đối với Thẩm Thịnh Bắc, như vậy nếu Thẩm Thịnh Bắc lại tìm người cầu tình, Tô Vãn cũng sẽ không gặp lại hắn lần nào nữa.



Hơn nữa có khối ngọc bội này, mình trở về ở trước mặt Thẩm Thịnh Bắc cũng có lý do thoái thác!



Đạt được mục đích Từ Băng Nguyệt cùng Tô Vãn nói vài câu có lệ, liền vội vàng xoay người rời đi, nhìn bóng dáng nàng ta rời đi, Tô Vãn có thể tưởng tượng được, lúc này trên mặt nàng ta nhất định tràn đầy biểu tình đắc ý ——



Từ Băng Nguyệt, tạm thời để cho ngươi đắc ý một chút.



Rất nhanh thôi, ngươi đắc ý đến không đứng dậy nổi.



~~~~~~~~~~~