Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 184 : Hậu Cung Thánh Mẫu Truyện (xong)

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~~~



Ngôn Vũ Nặc qua buổi sáng ngày hôm sau mới biết được tin tức Lục Mục Tuần cùng Ngôn Vũ Khuynh bị bắt, mà cùng thời gian, Thượng Phục Cục cũng bắt đầu lan truyền tin Từ Băng Nguyệt bởi vì hồi báo có công đã được bệ hạ nhìn trúng, điều nhập vào trong cung làm ngự tiền thượng nghi.



Ngự tiền thượng nghi, chính là cung nữ bên người bệ hạ, chính là nữ quan có cấp bậc tối cao bên trong hậu cung, từ tiểu cung nữ ở Thượng Phục Cục đến cung nữ bên người bệ hạ, đây quả thật chính là một bước lên trời!



Những người ở Thượng Phục Cục trước lúc Từ Băng Nguyệt rời đi tất cả đều vẻ mặt mỉm cười vây quanh ở bên cạnh nàng ta xum xoe nịnh bợ.



Từ Băng Nguyệt đối mặt với mọi người nịnh bợ vẫn luôn là gương mặt tươi cười đón chào, chờ nàng mang theo tùy tùng của mình vênh váo tự đắc ra cửa lớn Thượng Phục Cục thì nhìn thấy Ngôn Vũ Nặc vừa mới từ Thái y viện hỏi thăm tin tức trở về, hai người có thể nói là oan gia ngõ hẹp.



"Từ Băng Nguyệt! Ngươi quả thực là quá đáng, là ngươi hãm hại Lục ngự y cùng Vũ Khuynh, nhất định là ngươi! Ta muốn mang ngươi đến trước mặt bệ hạ lý luận!"



Lúc này Ngôn Vũ Nặc đã thấy rõ bộ mặt thật của Từ Băng Nguyệt, thấy nàng ta vẻ mặt xuân phong đắc ý, nàng nhịn không được kích động vọt lên, nhưng nàng còn chưa tới được trước người Từ Băng Nguyệt, đã bị hai cung nữ cấp thấp phía sau Từ Băng Nguyệt ngăn cản.



"Nô tỳ lớn mật, cũng dám nói năng lỗ mãn với thượng nghi! Ngươi có biết tội chưa?"



Đúng vậy, hiện tại Từ Băng Nguyệt đã là thượng nghi địa vị so với Liêu ti nghi còn muốn cao hơn nửa cấp.



Đây là cái gọi là một đêm lên trời, một bước lên mây.



Ngôn Vũ Nặc bị hai cung nữ ngăn cản, đôi tay cũng bị kiềm chế. Nhìn nàng mặt đầy sốt ruột lại không thể làm gì, Từ Băng Nguyệt thư thái cười.



"Ngôn Vũ Nặc, ngươi lại muốn đánh ta? Hừ, chỉ bằng ngươi cũng muốn đánh ta? Người đâu, vả miệng cho ta!"



"Bốp bốp!" "Bốp bốp!"



Tiếng bạt tay vang dội bên tai, theo động tác của cung nữ một bên, hai bên mặt của Ngôn Vũ Nặc đều bị bàn tay đánh đến sưng đỏ, khóe miệng cũng dần dần chảy ra vết máu đỏ tươi.



"Được rồi.".



Từ Băng Nguyệt làm cái thủ thế, đi từng bước đến trước người Ngôn Vũ Nặc, nàng ta cười khẽ giơ tay, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình nắm cằm Ngôn Vũ Nặc.



"Ngôn Vũ Nặc, chỉ bằng ngươi cũng xứng đấu với ta sao? Ngươi làm Thẩm đại ca ghét bỏ ta, ta khiến cho Lục ngự y của ngươi chết không có chỗ chôn."



Nói xong Từ Băng Nguyệt nhịn không được nhẹ nhàng nghiêng thân mình, dựa vào bên tai Ngôn Vũ Nặc thấp giọng nói.



"Đúng rồi, quên nói cho ngươi, Thụy Vương điện hạ nghe nói đã được bệ hạ thả ra khỏi Tông Nhân Phủ, ta còn nghe nói Thụy Vương lần này thương thế rất nghiêm trọng, chỉ sợ đời này cũng vô vọng có con nối dõi. Ngươi nói sau khi hắn ra tới sẽ còn đi quản sống chết của Tô Vãn sao?"



Thụy Vương được thả ra? Hơn nữa đời này hắn cũng sẽ không có con nối dõi?



Nghe Từ Băng Nguyệt nói, trong đầu Ngôn Vũ Nặc đột nhiên nhớ tới đứa bé trong bụng Ngôn Vũ Khuynh, đó là...... con của Thụy Vương!



Nếu mình đi cầu Thụy Vương điện hạ, Thụy Vương có thể ra tay tương trợ hay không?



Trong lúc nhất thời trong đầu Ngôn Vũ Nặc đột nhiên trào ra cái ý tưởng hoang đường này, rồi lại không cách nào dập tắt được, nàng muốn đi cầu Thụy Vương, Thụy Vương xem mặt mũi của Vũ Khuynh nhất định sẽ đi cứu bọn họ......



Không thể không nói, lúc này Ngôn Vũ Nặc vẫn là tưởng tượng người trên đời này đều quá mức thiện lương.



Khi nàng hao hết trắc trở đi vào Thụy Vương phủ gặp được Thụy Vương, hơn nữa chính miệng đem chuyện của Ngôn Vũ Khuynh cùng Lục Mục Tuần nói cho Đông Phương Ly, Đông Phương Ly lúc ấy vẻ mặt vui mừng miệng đầy đáp ứng Ngôn Vũ Nặc, đáp ứng với nàng là hắn nhất định sẽ tận lực đem hai người cứu ra.



Nhưng vài ngày sau, Tông Nhân Phủ đột nhiên truyền ra tin tức Ngôn Vũ Khuynh đột nhiên phát bệnh qua đời, hơn nữa theo tin tức truyền vào trong cung còn có một phong huyết thư Ngôn Vũ Khuynh tự tay viết, trên huyết thư, nàng ta thừa nhận mình cùng Lục ngự y dan díu, thừa nhận mình thẹn với bệ hạ chết chưa hết tội......



Ngôn Vũ Khuynh đã chết?



Làm tỷ tỷ Ngôn Vũ Khuynh, Ngôn Vũ Nặc một mình chạy tới Tông Nhân Phủ đi lãnh thi thể, nhận được lại là một thi thể có khuôn mặt của Ngôn Vũ Khuynh, nhưng thi thể kia lại không phải Ngôn Vũ Khuynh..



Ngôn Vũ Nặc dù sao cũng là người hết sức quen thuộc với Ngôn Vũ Khuynh, lúc này nàng cho dù có ngốc cũng suy nghĩ cẩn thận một chút mọi chuyện --




"Ngôn Vũ Nặc, cho dù Lục Mục Tuần đi ra cũng sẽ không còn thích ngươi!"



......



Phía sau, Từ Băng Nguyệt càng ngày càng ác độc nguyền rủa, sắc mặt Ngôn Vũ Nặc không hề thay đổi ra khỏi hình điện, ánh nắng mùa thu chiếu lên trên mặt Ngôn Vũ Nặc, Ngôn Vũ Nặc hoảng hốt nghĩ đến khoảng thời gian này của năm trước, lần đầu tiên ở trong Thái y viện nàng gặp Lục Mục Tuần --



Mục Tuần, Tiểu Vãn.



Ta làm được.



Ngày mai, ta có thể đi Tông Nhân Phủ đón các ngươi.



Có lẽ, hiện tại ta sẽ làm các ngươi cảm thấy phiền chán, cảm thấy chán ghét, nhưng vì người mà mình muốn bảo hộ, Ngôn Vũ Nặc ta cũng không hối hận......



Ngày hôm sau, cuối thu mát mẻ, bầu trời xanh thẳm.



Ngôn Vũ Nặc mặc cung trang sạch sẽ chỉnh tề, lẳng lặng chờ ở cửa lớn Tông Nhân Phủ.



Theo cánh cửa chậm rãi mở ra, hai hình bóng quen thuộc kia cuối cùng chậm rãi xuất hiện ở trước mặt nàng.



Ngôn Vũ Nặc đứng tại chỗ không có động đậy, lúc này tâm tình của nàng kích động, mà kích động quá nhiều chỉ còn lại vô tận khủng hoảng.



Nàng cảm thấy Tô Vãn thiện lương như vậy, Lục Mục Tuần ôn hòa như vậy, hiện tại mình đã sớm không xứng làm tỷ muội với Tô Vãn, càng không xứng được Lục Mục Tuần yêu thương...



"Vũ Nặc."



Thấy Ngôn Vũ Nặc vẫn luôn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Lục Mục Tuần bước nhanh đến đột nhiên đem nàng ôm ở trong ngực.



Thật ra nàng ở trong cung làm cái gì, Uông Ý đều sẽ mỗi ngày báo cho Tô Vãn, Tô Vãn lại sẽ cách một đoạn thời gian cùng Lục Mục Tuần tâm sự.



Ngôn Vũ Nặc cho rằng bọn họ không biết gì hết, thật ra bọn họ đã sớm biết tất cả......



Nhìn hai người ôm nhau dưới ánh mặt trời, Tô Vãn lẳng lặng đi đến một bên.



A, nếu lúc này cũng có người tới đón mình, có thể rất giống phim truyền hình của TVB kết cục đại đoàn viên hay không?



Tô Vãn cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, cô biết Tô Duệ đã sớm đem Thẩm Thịnh Bắc điều khỏi kinh thành, Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho bất kì tiền nhiệm nào có một chút cơ hội nghịch tập......



Đến thời điểm rời đi rồi.



Ở thế giới này, Tô Vãn vẫn luôn tồn tại theo hình thức thánh mẫu, nhưng thế giới này cũng để cho cô thấy được rất nhiều thứ mà những thế giới khác không có nhìn thấy --



Nhân tâm là thiện hay là ác?



Làm người tốt chuyện tốt, thật sự sẽ không có hảo báo sao?



Thật ra, điều này giống như trung hiếu, ngu xuẩn cùng hiếu nghĩa đều sẽ chỉ làm mọi chuyện càng ngày càng khó khăn, chỉ cần mỗi người chúng ta đều tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc của bản thân, không thẹn với lương tâm là được rồi......



"Tiểu Vãn."



Trên con đường xanh thẳm xuất hiện hình bóng quen thuộc phản quang mà đến, hắn nhẹ gọi nàng tên, ngữ khí trước sau như một vô cùng ôn nhu.



Tô Vãn kinh hỉ xoay người, hướng về phương hướng âm thanh truyền đến ưu nhã nhếch khóe môi......



~~~~~~~~~~~



Cuối cùng cũng xong:3