Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 207 : Kiều Thê Hàng Tỉ Mang Con Chạy (xong)
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~~
Hành lang đen kịt, không có ánh trăng, tầm mắt mơ hồ, Lăng Thất Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt Đỗ Thần hơi đỏ lên, hiện tại hắn thoạt nhìn đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.
“Đỗ Thần, Đỗ Thần anh……”
Ánh mắt Lăng Thất Nguyệt dừng ở trên tay Đỗ Thần, cô thấy được, khẩu súng trên tay Đỗ Thần.
“A.”
Đỗ Thần cười lạnh nhìn Lăng Thất Nguyệt cách đó không xa, ánh mắt không có một tia cảm tình.
“Ma mi?”
Ở ngay lúc này, mơ hồ nghe được âm thanh của Lăng Thất Nguyệt, Lăng Lệ đột nhiên mơ mơ màng màng từ trong phòng đi ra.
Chúc mừng, người một nhà của vai chính, tập hợp xong.
“Thiên Thiên con mau trở về, Đỗ Thần, anh đừng xằng bậy!”
Lăng Thất Nguyệt kinh hoảng thất thố nhìn thấy thân ảnh Lăng Lệ đột nhiên nhào tới.
“Câm miệng!”
Sợ âm thanh của Lăng Thất Nguyệt đánh thức Đỗ Hàm, sắc mặt Đỗ Thần lập tức dữ tợn lên.
“Lăng Thất Nguyệt, tôi kêu cô câm miệng, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Lúc này, biểu tình Đỗ Thần đặc biệt dữ tợn.
Lăng Lệ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt khác của Đỗ Thần.
Ở trong lòng mỗi đứa trẻ, ba mẹ của mình vĩnh viễn là người tốt đẹp nhất trên thế giới này.
Cho dù biết Đỗ Thần là tên tra nam đối với tình yêu không chịu trách nhiệm, nhưng Lăng Lệ cũng chưa từng bởi vậy mà ghét bỏ hắn, còn hiện tại, hắn vậy mà dùng khẩu súng nhắm ngay ma mi mình.
“Ba ba, người làm gì, đó là ma mi!”
Giọng nói Lăng Lệ mang theo tiếng khóc nức nở, nó rất sợ hãi, nó không muốn mất đi bất kì một người thân nào.
“A, cô ta là ma mi con, có quan hệ gì với ta?”
Lúc này Đỗ Thần đã sớm mất đi lý trí.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn là thiên chi kiều tử, hắn đem muôn nghìn chúng sinh đều đạp dưới chân, hắn có thói quen sống trên đám mây, hắn không cho phép mình từ chỗ cao nhất ngã xuống.
Khi một người toàn thân che kín ánh sáng của vai chính, hắn trong một đêm từ đám mây ngã vào vũng lầy, ngươi trông cậy hắn sẽ có tâm sao?
Không, hắn sẽ không có, bất kì kẻ nào ở thời điểm gặp phải biến đổi lớn đều không thể bình tĩnh.
“Ba ba, chẳng lẽ người một chút cũng không yêu ma mi sao? Cho dù người không yêu mẹ, ít nhất người nên nghĩ đến con, con không muốn mất đi các người.”
Âm thanh Lăng Lệ ở trong đêm có vẻ đặc biệt thương tâm tuyệt vọng.
“Ta chưa từng yêu cô ta, nếu năm đó ta biết cô ta có thai, ta cũng tuyệt đối không để cô ta sinh đứa bé đó ra.”
Đỗ Thần híp mắt nhìn Lăng Lệ.
Tuy rằng……
Mấy năm nay Tô Tiểu Tô chưa từng lớn lên, nhưng Lăng Lệ phát hiện mình càng ngày càng thích cô ấy.
Mình sẽ trở thành biến thái sao?
Cái này làm cho Lăng Lệ cảm thấy thật phiền não, trên đời này người có thể làm hắn cảm giác được phiền não thật sự là quá ít, mà Tô Tiểu Tô lúc nào cũng làm hắn phiền não.
“Có thích hay không, có thích hay không?”
Tô Tiểu Tô tiến lên, nháy con ngươi vẻ mặt lấy lòng nhìn Lăng Lệ.
“Thích, đặc biệt thích.”
Lăng Lệ nhịn không được nhếch khóe môi, thật ra hắn cười rộ lên đặc biệt đẹp, nhưng Tô Tiểu Tô lại không có thời gian thưởng thức, cô một phen đem chocolate đoạt vào trong ngực mình.
“Được, mi xem cũng xem rồi, thích cũng thích rồi, hiện tại trả lại ta ~”
Lăng Lệ:……
Nhìn thấy Lăng Lệ vẻ mặt mờ mịt, Tô Tiểu Tô nhịn không được nghiêm trang giải thích.
“Mi đã quên, mi không phải đã đáp ứng ta phàm là quà nữ sinh tặng cho mi, đều thuộc về ta sao? Chẳng lẽ ta không phải nữ sinh? Mi kỳ thị người máy?”
Lăng Lệ:……
Cách đó không xa, khó có được cơ hội nhìn thấy Lăng Lệ ăn mệt, Tô Vãn nhịn không được cười ghé vào đầu vai Tô Duệ.
“Lão công, anh nói Lăng Lệ hiện tại có tâm tình gì?”
“Đại khái, muốn chết cho rồi?”.
Tô Duệ nhìn ánh mắt Lăng Lệ nhìn Tô Tiểu Tô, ánh mắt kia hắn rất quen thuộc, bởi vì chính hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn Tô Vãn.
“Vợ, sang năm Tiểu Tô mười tám tuổi. Chúng ta……mừng sinh nhật cho con bé xong liền rời đi đi.”
Mười năm cũng bất quá chỉ là cái búng tay, hiện tại người máy ở thế giới này đã rất phổ biến, thậm chí đã có người đề xướng ban bố cho người máy cùng nhân loại có quyền kết hôn.
Đương nhiên, điều này trước mắt vẫn còn bị dân chúng bài xích, nhưng Tô Duệ tin tưởng chỉ cần Lăng Lệ có tâm, hắn có thể thay đổi một thế giới.
Cũng chỉ có đem con gái giao cho thiếu niên này, Tô Duệ mới có thể chân chính an tâm.
Bọn họ đã ở thế giới này thật lâu, nên rời đi rồi.
Có chút tình duyên, có chút ràng buộc chú định không được ở bên cạnh bọn họ cả đời.
“Chúng ta nên rời đi, nhưng……”
Tô Vãn quay đầu nhìn Tô Duệ.
“Chúng ta…… Còn sẽ trở về chứ?”
Chờ tất cả ổn định, khi cô cùng Tô Duệ thoát ly nhiệm vụ giả, bọn họ có thể tự do lựa chọn thời không mình muốn sinh hoạt cả đời, nơi này, có lẽ chính là một cái lựa chọn vô cùng không tồi..
Tới lúc ấy, thế giới này lại như thế nào đây?
~~~~~~~~~
Hết TG9 ~~~