Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 23 : Ác mộng thứ chín (7)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
[TG2] Chương 23: Ác mộng thứ chín (7)
Edit: Tuyết Nguyệt
Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Banner: Ly Châu
- ---------❤----------
"Bọn họ đều đã chết." Tô Vãn vô cùng khẳng định nói ra những lời này, cả ba người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Vãn.
"Tô Vãn, có phải cô cũng mơ thấy......"
Tề Mộc đột nhiên nhìn chằm chằm Tô Vãn, có chút vội vàng hỏi một câu.
"Đúng vậy, tôi cũng mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, hơn nữa......" Ánh mắt Tô Vãn lướt qua ba người: "Nếu tôi đoán không sai, hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong mộng. Hơn nữa còn là mộng lồng trong mộng, khi chúng ta từ trong mộng tỉnh lại, cho rằng chính mình thanh tỉnh, trên thực tế chúng ta chỉ là tỉnh dậy trong giấc mộng, rồi cứ thế lún sâu hơn vào đó."
Đây mới là điều đáng sợ thật sự của Mộng Yểm, nó sẽ làm bạn vĩnh viễn sống trong mơ, không thể chạy thoát, càng không thể trở về.
"Sao có thể!"
Người lớn tuổi nhất là Tề Mộc, ngược lại lại là người thiếu kiên nhẫn nhất.
Có lẽ, điều này đối với hắn mà nói, thật sự là quá mức thiên phương dạ đàm (không thể tin tưởng nổi), làm hắn khó có thể tiếp thu. Mạnh Đình Dao so ra lại bình tĩnh nhiều, cô nhíu mày, vẫn là dáng vẻ cao lãnh như trước. Mà Phạm Thư Quân nâng mắt, chợt thấy Tô Vãn đang liếc mắt nhìn mình một cái, ánh mắt dưới cặp kính cơ hồ lóe lên.
"Ảo cảnh của thế giới trong mơ? Không gian giống như Mộng Yểm thực sự có tồn tại sao? Như vậy, có phải cũng tồn tại tiết điểm nào đó, có thể liên kết với hiện thực?"
Phạm Thư Quân liên tiếp hỏi vài câu, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo một tia hưng phấn.
Có thể thấy, suy nghĩ của trạch nam cuồng game, phàm nhân căn bản không thể lý giải.
Bất quá, Tô Vãn lại rất để ý tới Phạm Thư Quân, tên trạch nam này, tuyệt đối không đơn giản.
"Không sai, tiếp điểm liên kết hiện thực quả thật có tồn tại."
Tô Vãn lấy di động ra từ trong túi, ở trước mặt mọi người quơ quơ: "Thời gian trong di động của tôi vẫn luôn ngừng ở 10 giờ 50 phút tối, tôi đại khái có thể biết được khi nào bản thân bị kéo vào giấc mơ vô hạn tuần hoàn này."
Chính là cuộc điện thoại lúc 10 giờ 50 đến từ Phạm Thư Quân, sau khi điện thoại bị cắt đứt, Tô Vãn đã bị kéo vào một tầng mộng cảnh này.
"Tiếp điểm kia, là cái gì?"
Mạnh Đình Dao vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng đem ánh mắt dừng trên người Tô Vãn, ánh mắt cô ta mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng vài phần hồ nghi.
Trong rừng Mộng Yểm này, căn bản sẽ không có bóng dáng Dịch Tử Hiên.
"Thật là tiếc nuối."
Tô Vãn nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nếu không có biện pháp nào ở chỗ này gặp được Dịch Tử Hiên, như vậy ở lại chỗ này còn có ý nghĩa gì?
"Nên tỉnh rồi."
Tô Vãn an tâm nhắm hai mắt lại, chờ cô mở mắt ra lần nữa, lọt vào trong tầm mắt chính là vách tường như tuyết trắng, bức màn màu xanh trời.
Nơi này là một phòng bệnh đơn.
Trán Tô Vãn có chút đau, cô nhẹ nhàng nâng tay, phát giác trán mình quấn tầng tầng băng vải.
Hình như bị thương, có chút đau.
Tô Vãn bỗng nhiên cười cười, cô biết chính mình đã thoát ra.
Ra khỏi mộng cảnh của bản thân, chỉ là không biết lúc này đây, cô đã tiến vào mộng cảnh của ai?
Không sai, từng tầng từng tầng mộng cảnh ở vùng núi non kia, kỳ thật chính là mộng cảnh của bản thân Tô Vãn.
Từ lúc bắt đầu bị lũ dơi tập kích, Tô Vãn bắt đầu cảm giác được một tia quỷ dị, cô dùng khăn tay để lau máu trên mặt mình, lại phát giác trên mặt khăn không có một vết máu.
Tiếp theo cô gặp nạn ở sâu trong một tầng cảnh, được Tề Mộc cứu. Thời điểm mấu chốt, Tô Vãn nghĩ muốn Tề Mộc tỉnh lại, kết quả, Tề Mộc thật sự tỉnh......
Mộng Yểm không chỗ không ở vô khổng bất nhập*, nhưng tiền đề là: nó chỉ có thể lẻn vào trong mộng của người khác, ở trong mộng muốn làm gì thì làm.
[*] vô khổng bất nhập = không có chỗ nào mà không vào được.
Từ khi đó, Tô Vãn biết, chính mình từ lúc tiến vào thế giới này đã bị Mộng Yểm tính kế.
Cũng may, ở thời khắc cuối cùng, cô rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, hơn nữa dựa theo ý thức của bản thân, thức tỉnh từ trong mộng cảnh.
______________
-24.08.2018-
Updated by SC