Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 253 : Phế Sài Nghịch Tập (13)

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~~



Tô Vãn cùng Tô Duệ đến, làm thôn nhỏ luôn luôn yên lặng tường hòa lập tức vô cùng náo nhiệt lên.



Trương giáo đầu khả năng không biết Tô Sạn là ai, nhưng người Tô gia thôn làm sao không biết thiếu chủ của nhà chính tên gọi Tô Sạn chứ?



Biết Tô Vãn thế nhưng đem Tô Sạn mời trở về, không, là mang về, lão thôn trưởng của Tô gia thôn lập tức chống quải trượng dưới sự nâng đỡ của cháu trai run run rẩy rẩy ra nghênh đón.



Đối với người Tô gia thôn, Tô Duệ cũng thu liễm một thân nhuệ khí của mình, đối với mỗi người đều thực ôn hòa có lễ, cái này làm cho người trong thôn đều thụ sủng nhược kinh, nói đến người ở nhà chính mỗi ba năm đều sẽ đến các chi nhánh chọn lựa một lần người trẻ tuổi có tiềm lực, mỗi một lần tới, người nào không phải vênh váo tự đắc lỗ mũi hướng lên trời?



Trong mắt người ở trong thôn các thiếu gia tiểu thư ở nhà chính là cao không thể chạm tới, nhưng ấn tượng Tô Duệ cho bọn họ lại hoàn toàn tương phản, hắn ưu nhã quý khí nhưng lại vô cùng bình dị gần gũi, hơn nữa bản thân Tô Duệ có diện mạo tuấn mỹ, bộ dáng cười rộ lên càng làm người ta rất khó tâm không sinh hảo cảm.



Hôm nay vốn dĩ chính là ngày được mùa, hơn nữa Tô Vãn cùng Tô Duệ về đến, lão thôn trưởng lâm thời quyết định ở trong thôn tổ chức yến hội lửa trại, mà con heo rừng đánh được hôm nay liền thành đồ ăn chủ yếu cho buổi tối.



Người phụ trách đem toàn bộ thịt heo rừng nướng chín chính là Tô Thanh.



Hai năm trôi qua, hiện giờ Tô Thanh cùng thiếu niên trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có nhiều biến hóa, tuy rằng cũng thường xuyên ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng, nhưng làn da Tô Thanh so với đệ đệ Tô Xuyên của mình trắng hơn rất nhiều, thời điểm hắn mặc kính trang thợ săn thoạt nhìn thực gầy yếu giống như là thư sinh, nhưng khi hắn cầm lấy cung tiễn vén tay áo lên, ngươi liền sẽ phát hiện ánh mắt hắn tràn đầy sắc bén mũi nhọn, mà hai tay hắn cũng đặc biệt tinh tráng hữu lực.



Nhóm tiểu tử trẻ tuổi trong Tô gia thôn không ít, nhưng mà Tô Thanh xem như người xuất sắc nhất trong đó, ở trong thôn hắn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mấy năm nay Tô Thanh vẫn luôn vùi đầu khổ luyện tiễn kỹ của mình, đối với bất luận kẻ nào thông báo cũng đều cự tuyệt.



Thời gian lâu rồi cô nương chủ động tìm hắn liền ít đi.



Thật ra, cũng chỉ có Tô Xuyên biết tâm ý của ca ca mình, ca ca hắn…… Trong lòng không bỏ xuống được Tiểu Vãn tỷ.



“Ca, ta tới giúp huynh. ”



Tô Xuyên không biết từ khi nào xuất hiện ở phía sau Tô Thanh, vừa nói, một bên đã rút ra chủy thủ sắc bén tùy thân mang theo của mình.



Lúc này khoảng cách bắt đầu tiệc tối còn có một đoạn thời gian, đại đa số người đều vây quanh Tô Vãn cùng Tô Duệ hỏi thăm bọn họ chuyện Mai Đặc thành cùng Tô gia.



Đối với tò mò của mọi người, Tô Duệ cũng không chê phiền, từ trước đến nay hỏi gì đáp nấy.



Sân sau cùng náo nhiệt phía trước so sánh mà nói có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.



“Đệ làm sao không đi phía trước xem náo nhiệt?”



Tô Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua đệ đệ mình, hắn biết đệ đệ nhà mình thật ra rất muốn tới Mai Đặc thành, muốn làm triệu hoán sư.




Đổng Nguyệt:……



“Khụ khụ.”



Tô Đức một bên nhìn thấy lão bà mình sững sờ ở nơi đó, nhịn không được ho khan một tiếng đem bà kéo đến bên người mình.



“Chúng ta già rồi cũng không thể thức đêm, Tiểu Vãn, nếu như vậy con chiếu cố Tô Sạn nhiều một chút, ta và nương con về phòng trước.”



“Vâng, đã biết.”



Tô Vãn gật gật đầu, vẫn luôn nhìn theo phu thê Tô Đức rời đi, chờ đến hai người về tới phòng mình, Tô Vãn nhịn không được ngước mắt nhìn Tô Duệ: “Thế nào?”



“Ách, thạch ốc cách âm không tồi, vợ, buổi tối chúng ta……”



“Hửm?”



Tô Vãn nheo nheo mắt, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Tô Duệ: “Đang nói chính sự với huynh đấy!”



“Ừ.”



Tô Duệ hướng về phía vợ nhỏ mình giảo hoạt cười: “Nhìn ra được nương của muội hoàn toàn không có linh lực, cha muội tuy rằng cũng là người thường, nhưng hắn hẳn từng tu luyện qua.”



“Nói cách khác, cha ta năm đó có thể là một vị triệu hoán sư, chỉ là sau này lại không biết đã xảy ra chuyện gì mà ông ấy bị phế bỏ tu vi?”



Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn nhịn không được suy đoán một câu.



Đối với cảm giác lực của Tô Duệ, Tô Vãn luôn luôn cực kì yên tâm, chỉ cần là đôi mắt Tô Duệ đảo qua, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.



“Không sai chính là như vậy.”



Nghe Tô Vãn nói, Tô Duệ cũng gật gật đầu —— xem ra Tô Đức thật là một người có chuyện xưa đây..



~~~~~~



Anh là trùm ăn giấm rồi. =]]]



Tự nhiên ta nghĩ Tô Thanh là Sách ca nhà mình chứ.))