Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 301 :
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~
Nghe Tô Mạn nói, Nguyệt Thanh cũng phải chấn kinh một phen —— vì thành thân, Lục Trường Ca thế nhưng đến chức quan cũng chịu từ bỏ?
Phải biết rằng ở Loan Phượng Quốc địa vị phổ biến của nam nhân đều thấp hơn so với nữ nhân, vốn dĩ hắn là Đại tướng quân miễn cưỡng còn có tư cách nghênh thú Bích Lạc, nếu hắn hai bàn tay trắng, như vậy Bích Lạc còn chấp nhận gả thấp cho hắn sao? Cho dù nàng chịu, trưởng công chúa chịu sao?
Nghĩ đến Tô Vãn, ánh mắt Nguyệt Thanh không khỏi có một trận hoảng hốt, nếu là Tô Vãn, có lẽ nàng……
“Bệ hạ, nếu trưởng công chúa thật sự chịu làm như vậy thì sao?” Nguyệt Thanh không biết làm sao đột nhiên hỏi một câu.
“Không có khả năng!”
Tô Mạn một bên theo bản năng buột miệng thốt ra: “Tô Vãn sao có thể đem tâm phúc của mình gả cho một thường dân? Cho dù Lục Trường Ca võ công cao cường, nhưng không có trẫm cho hắn quan tước, hắn chính là một phế vật không có bất kì giá trị lợi dụng gì!”
Võ công cao thì ghê gớm?
Ở Loan Phượng Quốc nữ tử cơ bản đều tập võ, người có võ công cao rất nhiều, Lục Trường Ca là thiên tài lãnh binh, nhưng rời đi quân doanh, hắn cũng cùng những nam nhân bình thường không có gì khác nhau.
Tô Mạn tin tưởng trên đời này chỉ có mình mới có thể cấp cho Lục Trường Ca nhân sinh mà hắn muốn, hôm nay hắn từ quan ngày nào đó chắc chắn sẽ hối hận trở về cầu xin nàng..
Nhất định sẽ.
Phế vật không có bất kì giá trị lợi dụng gì……
Nghe Tô Mạn nói, ánh mắt Nguyệt Thanh tối sầm lại.
Trong hoàng thành lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, bất kì người nào không có giá trị lợi dụng đều sẽ bị một chân đá văng ra.
Như vậy…… mình ở trong lòng bệ hạ thì tính là cái gì?
Là chiến lợi phẩm mà nàng cướp về từ trong tay trưởng công chúa sao?
…………
Chuyện Lục Trường Ca từ quan bị Tô Mạn phái người lan truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời toàn bộ kinh thành đều biết chuyện này.
Lục gia vốn không phải quý tộc, toàn bộ gia tộc có thể ở kinh thành miễn cưỡng gắn bó tất cả đều dựa vào một mình Lục Trường Ca ở trên chiến trường liều sống liều chết, hiện tại hắn từ quan, cảnh ngộ Lục gia lập tức về tới trước giải phóng.
“Công tử, người có phải điên rồi hay không? Người cũng không biết võ công đi phủ công chúa xem náo nhiệt cái gì chứ?”
“Ngươi quản ta? Bản công tử đi…… Đi nhặt xác trưởng công chúa, không được sao?”
Lâu Ninh:……
Khó trách không ai yêu người, ta mà là trưởng công chúa ta tuyệt đối cũng không thèm cái đồ ngạo kiều lại độc miệng như người ~
Khi Lâu Tiêu Tiêu hao hết khí lực chạy đến gần phủ trưởng công chúa, rất xa liền nhìn thấy Tô Vãn đang bị một đoàn thích khách vây công.
Thật nguy hiểm!
Ánh mắt Lâu Tiêu Tiêu lập tức khẩn trương lên, hắn nhìn nhìn xung quanh đang chuẩn bị tìm cái binh khí thuận tay để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, lúc này đột nhiên một đạo kiếm quang màu bạc phá không mà đến, người ở đây đều theo bản năng nheo lại đôi mắt, chờ đến khi mọi người lại mở to mắt liền nhìn thấy Phong Vô Trần một thân áo đen trường kiếm nhiễm máu, một tay ôm Tô Vãn lăng không.
“Điện hạ, người không sao chứ?”
Âm thanh lãnh lệ vang lên ở bên tai Tô Vãn.
“Ta không sao.”
Tô Vãn lắc lắc đầu, lúc này, đột nhiên phía sau có hai đạo thân ảnh tay cầm trường kiếm lao thẳng đến giữa lưng Tô Vãn——
“Tô Vãn, cẩn thận!”
Lâu Tiêu Tiêu trong đám người nhịn không được liều mạng hô to, cả người tùy tay nắm một tấm ván gỗ ở một bên xông ra, chờ đến khi hắn nghiêng ngả lảo đảo lao ra, giữa không trung máu tươi vẩy ra, Phong Vô Trần dùng thân thể của mình giúp Tô Vãn chặn ám toán, mà phía sau lưng hắn lại bị mảng lớn máu tươi nhiễm đỏ.
Tuy rằng không biết thích khách này từ đâu mà đến, nhưng bọn họ lại ngoài ý muốn thỏa mãn tâm nguyện anh hùng cứu mỹ nhân của Tô tướng quân, vì làm cho hiện trường càng thêm chấn động, vừa rồi rõ ràng có thể dễ dàng tránh thoát đi nhưng Tô Duệ lại dùng lưng mình ăn hai kiếm.
Không trả giá bằng máu, sao có thể ôm được mỹ nhân về?
~~~~~~
Ủa rồi giờ chen thêm cái câu "Truyện được đăng..." cũng bị xóa nữa. Coppy có tâm quá trời rồi mọi người ạ. Coppy xong về đọc lại rồi xóa mất cái câu đấy của ta rồi.
Hay.. Quá hay. Quá xuất sắc. Không nguồn, không tên editor đã đành đến cái câu chen thêm của ta cũng tìm ra được để xóa thì ta cũng không còn gì để nói.
Phải gọi là thần thánh rồi. Cay thật sự mọi người ạ... Sad:(((((((