Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 304 :
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~
Kinh thành, Sở Phong lâu.
“Công tử, người nói trưởng công chúa sẽ cưới ai đây?”
Lâu Ninh thấy chủ tử nhà mình vẫn luôn ngồi ở cạnh cửa sổ lầu ba của Sở Phong lâu ngẩn người, hắn thật sự chịu không nổi chủ tử luôn luôn vui đùa của mình lại có bộ dáng thanh niên văn nghệ như hiện giờ, cho nên nhịn không được tìm chủ đề hỏi một câu.
Kết quả lời vừa ra khỏi miệng, Lâu Ninh liền muốn tự tát mình một cái tát, đờ mờ cái miệng thúi này! Cái hay không nói, nói cái dở!
Quả nhiên, nghe Lâu Ninh nói, vốn dĩ Lâu Tiêu Tiêu đang an vị ở bên cửa sổ đột nhiên sắc mặt đại biến đứng dậy, đôi tay gắt gao bắt lấy lang cang, nửa người trên hầu như toàn bộ đều nhô ra ngoài cửa sổ ——
“Công tử! Công tử người không nên làm điều ngu ngốc!”
Lâu Ninh cho rằng Lâu Tiêu Tiêu muốn tự sát, hắn lập tức duỗi hai tay từ phía sau gắt gao ôm lấy chủ tử nhà mình, một bên ôm còn một bên hô to.
“Công tử! Núi xanh làm sao không có hoa thơm cỏ lạ! Người hà tất phải yêu đơn phương một cành hoa!”
“Công tử, công tử người hãy nghĩ đến chủ mẫu nhà chúng ta……”
Lâu Tiêu Tiêu:……
Đờ mờ, bản công tử không quen biết ngươi, tuyệt đối không quen biết ngươi ~
Bị một trận la to của Lâu Ninh, toàn bộ người ở lầu ba của Sở Phong lâu, ánh mắt đều dừng ở trên người Lâu Tiêu Tiêu.
Hiện tại Lâu Tiêu Tiêu mới thật sự là muốn đi tìm chết!
Em gái ngươi, vốn dĩ ở kinh đô cũng đã nháo đến chẳng ra gì rồi, hiện tại càng không còn mặt mũi để gặp người ~
“Buông tay!”
Lâu Tiêu Tiêu dùng sức tránh đôi tay Lâu Ninh.
“Bản công tử chỉ là đang xem phong cảnh, ngươi cho rằng ta muốn làm cái gì? Ngươi ngốc à! Ta sẽ vì Tô…… Vì người kia tự sát? Ta lại không có bệnh!”
“Đúng đúng, công tử người không bệnh, là ta đầu óc có bệnh.”
Thấy Lâu Tiêu Tiêu không phải muốn tự sát, Lâu Ninh rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó hắn thăm dò nhìn nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng chẳng có phong cảnh gì để xem mà?
Ngoài cửa sổ, tự nhiên không có phong cảnh mê người, vừa rồi bất quá chỉ là Lâu Tiêu Tiêu thấy được xe ngựa phủ trưởng công chúa, nếu hắn không nhìn lầm, nam nhân ngồi trên xe, là Phong Vô Trần đúng không?
Mỗi một câu nói của Tô Vãn vẫn còn khắc sâu ở trong đầu Nguyệt Thanh vô cùng rõ ràng.
Khi đó, hắn có cảm giác, tâm của hắn thương nàng, nhưng, khi đó cũng chỉ là thương tiếc và đau lòng.
Nhưng, hiện giờ lại nhớ đến những lời này, trong lòng Nguyệt Thanh lại là một tư vị khác.
Tô Vãn muốn cùng người khác thành thân.
Cùng người kia, nhất sinh nhất thế, nhất song nhân sao?
Nguyệt Thanh đột nhiên có chút hâm mộ, có chút ghen ghét, hắn…… Hối hận.
Ngón tay gắt gao nắm chặt túi gấm kia, đầu ngón tay đã ghim vào thịt ——
Cả đời không chiếm được, hiển nhiên là làm cho người ta nhớ nhất.
Mà những thứ ngươi có được rồi lại mất đi, hơn nữa sau này sẽ không bao giờ tìm lại được, mới có thể trở thành vết sẹo sâu nhất đời này của ngươi.
“Nguyệt Thanh?”
Thấy Nguyệt Thanh nãy giờ không nói gì, Tô Mạn một bên nhịn không được lại lần nữa mở miệng gọi hắn một tiếng.
“Hửm?”
Thần sắc Nguyệt Thanh có chút hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt liếc mắt nhìn Tô Mạn một cái: “Bệ hạ, ta có chút không thoải mái, ta về tẩm cung nghỉ ngơi trước.”
Nói xong, Nguyệt Thanh đứng dậy, có chút vội vàng tông cửa xông ra.
Trong đại điện Tô Mạn không tự chủ được nheo nheo mắt ——
Nguyệt Thanh, chẳng lẽ thật sự…… Trong lòng chàng còn có nàng ta sao?
“Lãnh Dạ.”
Tô Mạn thấp giọng gọi một tiếng, một thân ảnh màu đen lập tức quỷ mị bay ra.
“Bệ hạ!”
“Đi theo Nguyệt Thanh, giám thị hắn.”
Nghe phân phó của Tô Mạn, Lãnh Dạ lập tức gật gật đầu, sau đó lại lần nữa lắc mình biến mất……