Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 335 :
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~
Máu đen Tô Vãn phun ra chính là dư độc tụ lại ở tâm mạch của cô.
Sau khi phân phó Thục Ninh thu thập hết vết máu dưới đất, trong phòng chỉ còn lại Tô Duệ và Tô Vãn.
Nhìn khuôn mặt gầy ốm của Tô Vãn, Tô Duệ có chút đau lòng giơ tay nhẹ nhàng đặt trên mặt nàng, lòng bàn tay ấm áp nhu hòa vuốt ve làn da trắng nõn của nàng.
“Vợ, nói đi, muốn chơi chết những nữ nhân Ân gia như thế nào?”
Tuy rằng người Diêu Bạch Tiêm các nàng đối phó chính là nguyên chủ, nhưng hiện tại người thừa nhận đau đớn của thân thể này lại là Tô Vãn. Hơn nữa chuyện này trừ Diêu Bạch Tiêm và Diêu Nhược Phương hai nữ nhân này là chủ mưu, còn có rất nhiều đồng mưu, thậm chí là những người biết nội tình nhưng vẫn đứng ở một bên xem kịch vui, tất cả mọi người, Tô Duệ một người cũng sẽ không bỏ qua.
A, nói như thế, Tô tướng quân tính diệt Ân gia.?
Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn cười cười: “Giết chết Diêu Bạch Tiêm thì quá dễ dàng, nhưng trước lúc đó, ít nhất phải để cho bà ta trả một chút lợi tức, huống hồ Quan Li còn phải đợi một đoạn thời gian nữa mới có thể tương ngộ với Ân Bắc Ca, chúng ta có rất nhiều thời gian bồi bọn họ chậm rãi mà chơi.”
Nói xong, Tô Vãn cười tủm tỉm lắc lắc những dược liệu mà Thục Ninh mua từ dược phường về cho cô, khóe môi mang theo ý cười ý vị thâm trường ——
Diệt Ân gia?
Không không không, cô muốn từng bước một làm tan rã Ân gia, hơn nữa, lập tức diệt Ân gia thì còn lâu mới được nhìn thấy nó từng chút từng chút tiêu vong.
“Vợ, dược liệu này?”
Lúc này Tô Duệ cũng ngửi được hương vị nhàn nhạt đặc thù của dược liệu trong tay Tô Vãn, đối với loại dược liệu này Tô Duệ không quá lành nghề.
Nhưng mà hắn biết Tô Vãn rất am hiểu dùng loại dược liệu này chế độc.
“Những thứ này đều là thứ tốt, đây là lễ vật ta tặng cho Ân Bắc Ca.”
Tô Vãn hướng về phía Tô Duệ chớp chớp mắt, sau đó dựa vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói nhỏ một câu.
Nghe Tô Vãn nói, thần sắc Tô Duệ cũng hơi đổi —
Cái gì gọi là thà đắc tội tiểu nhân, cũng không nên đắc tội nữ nhân?
Đờ mờ, Tô tướng quân cuối cùng cũng lĩnh ngộ được tinh túy của những lời này.
Nghe vấn đề của Ân Bắc Ca, sắc mặt Thục Ninh tối sầm lại: “Nhị thiếu, đại thiếu phu nhân gần đây đã không xuống giường được!”
“Cái gì?”
Nghe Thục Ninh nói, Ân Bắc Ca bước chân nhanh hơn, đảo mắt đã tiến vào trong phòng.
Trong phòng đặc biệt ấm áp, nhưng trong căn phòng nhỏ này lại tràn ngập hương vị tịch liêu cô độc nồng đậm.
“Đại tẩu?”
Ân Bắc Ca vừa vào cửa liền thấy được khuôn mặt tiều tụy của nữ tử trên giường.
Rõ ràng vừa mới hai mươi, chính là tuổi tác xinh đẹp nhất của một nữ nhân, nhưng hiện giờ nàng không bao giờ lấy lại được phong hoa tuyệt đại như ngày xưa, cả người ốm yếu, cặp mắt xinh đẹp kia cũng là một mảnh tử khí đen kịt.
“Nhị đệ, ngươi đã trở về?”
Nhìn thấy nam nhân ở cửa một thân quân phục thẳng thớm, khuôn mặt lăng lệ lại thâm thúy, Tô Vãn cố sức muốn chống đỡ thân mình ngồi dậy, nhưng là, cô thử hai lần đều thất bại.
“A.”
Tô Vãn nhịn không được cười tự giễu.
“Nhìn cái thân thể không còn dùng được của ta này, không thể đứng dậy nói chuyện với ngươi được rồi, ngươi đừng để ý!”
Nghe Tô Vãn nói, nhìn thấy mặt mày của nàng cô đơn và tự giễu, ánh mắt Ân Bắc Ca tối sầm lại, hắn bước nhanh đến phía trước, không chờ Tô Vãn phản ứng lại, cả người đã đến mép giường khom thân dùng đôi cánh tay dị thường hữu lực của mình ôm ngang cả người nàng vào trong lòng ngực: “Thời điểm ta đi không phải nói với nàng có chuyện gì nhất định phải gửi thư từ cho ta sao? Nàng đã bệnh thành như vậy, còn giả vờ mạnh mẽ cái gì hả?”
“Ân Bắc Ca ngươi làm gì?”
Thấy Ân Bắc Ca thế nhưng không màng lễ pháp ôm mình lên, Tô Vãn vốn sắc mặt đã khó coi bây giờ cả người đều nóng nảy.
“Ngươi mau, ngươi mau buông ta xuống! Cái này còn ra thể thống gì!”
“Ta không bỏ! Ta dẫn nàng đi gặp bác sĩ, gặp bác sĩ tốt nhất Liêu Thành, bác sĩ Liêu Thành trị không được cho nàng, ta liền mang nàng đi kinh thành, kinh thành trị không hết, liền mang nàng ra nước ngoài! Tô Vãn, nàng không thể chết được!”
Ân Bắc Ca rũ con ngươi, đôi mắt đen nhánh thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Vãn, ngữ khí đặc biệt ngưng trọng.
“Đại ca trước khi chết…… Đem nàng phó thác cho ta, ta không cho phép nàng chết!”