Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 337 :

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~



Từ trong thiên viện Tô Vãn đi ra, khuôn mặt Ân Bắc Ca vẫn luôn âm trầm, mà Diêu Nhược Phương lại đi theo phía sau hắn nhắm mắt theo đuôi, thời điểm đi được một nửa, cô ta do dự giơ tay muốn túm quân phục của Ân Bắc Ca, nhưng ngón tay vừa mới tiếp xúc đến cổ tay áo của hắn, đã bị nam nhân phía trước hung hăng ném ra.



Diêu Nhược Phương cắn cắn môi, nhìn thân ảnh thon dài của Ân Bắc Ca, cô ta do dự một chút, cuối cùng vẫn là vẻ mặt ủy khuất bước nhanh đi theo phía sau nam nhân.



Hai người mang theo Nguyệt Tú, một đường trầm mặc về tới sân mình, tiến vào chính phòng liền nhìn thấy Diêu Bạch Tiêm mặc áo gấm ngồi ngay ngắn ở phòng khách, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên phẩm trà.



“Nương!”



Gặp được cô cô kiêm mẹ chồng của mình, Diêu Nhược Phương lập tức chạy vội qua dường như làm nũng bắt được cánh tay Diêu Bạch Tiêm: “Nương, người đã đến rồi! Người mau khuyên nhủ Bắc Ca, anh ấy vẫn luôn giận con, con cũng không có làm gì cả! Con chỉ là vì muốn tốt cho anh ấy, con……”



“Được rồi.”



Diêu Bạch Tiêm buông chén trà, không nhìn sắc mặt Diêu Nhược Phương, ngược lại ngước mắt liếc nhìn Nguyệt Tú ở cửa.



“Nguyệt Tú, đỡ Thiếu phu nhân của các ngươi vào buồng trong nghỉ ngơi đi.”



“Vâng, đại phu nhân.”



Nguyệt Tú là từ Diêu gia ra tới, tự nhiên đối với Diêu Bạch Tiêm nghe lời răm rắp.



Thấy mẹ chồng của mình đã lên tiếng, Diêu Nhược Phương cũng lập tức giơ tay, hành lễ với Diêu Bạch Tiêm, sau đó mặc cho Nguyệt Tú đỡ mình vào buồng trong.



“Trân Lam!”



Thấy chủ tớ hai người rời đi, Diêu Bạch Tiêm lại giơ tay gọi Trân Lam đến bên người, phân phó vào tai cô ta vài câu, Trân Lam nghe vậy sắc mặt kính cẩn gật gật đầu, ngay sau đó cô ta liền đứng dậy mang tất cả tôi tớ trong phòng đi, thời điểm sắp ra cửa, Trân Lam còn cẩn thận dè dặt đóng cửa phòng lại.



Lúc này, trong đại sảnh chỉ còn lại hai mẹ con Diêu Bạch Tiêm và Ân Bắc Ca.



“Nương, người có chuyện gì muốn nói?”
“Vì sao giai điệu của bài hát này lại thê lương như vậy?”



“Không biết, nương em mỗi lần xướng lên đều giống như đang hồi ức, lại giống như đang hoài niệm.”



Ngày đó, ánh trăng như nước, trung thu tại dị quốc tha hương, Tô Vãn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Ân Bắc Ca nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngữ khí đặc biệt nhẹ nhàng: “Mỗi lần em tưởng niệm nương của mình, đều hát lên bài ca này, mỗi lần ngâm nga nó em đều cảm giác người đang ở bên cạnh em, chưa từng rời đi.”



“Nha đầu ngốc.”



Ân Bắc Ca một bên nhịn không được giơ tay chỉnh đầu Tô Vãn, để đầu cô thoải mái gối lên trên vai mình.



“Nếu sau này anh không ở bên cạnh em, em cũng sẽ vì anh mà xướng bài hát này sao? Em sẽ nhớ tới anh sao?”



Nghe Ân Bắc Ca nói, mặt Tô Vãn đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu nhỏ đến khó phát hiện.



“Em sẽ, nhưng em vẫn hy vọng, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không xa rời nhau.”



Nói tốt vĩnh viễn, giống như là bông tuyết trước mắt bay xuống, hòa tan, sau đó biến mất không còn nữa.



Ân Bắc Ca đột nhiên rất muốn vọt vào cái sân kia, giáp mặt hỏi cô một chút, cô rốt cuộc còn yêu hắn không, nhưng……



Hắn không có cái dũng khí kia.



Từ sau khi đại ca chết, hắn đã không còn dũng khí truy vấn cô.



Hắn đang sợ hãi, sợ hãi cái đáp án kia, cho dù là đáp án gì, hắn cũng không dám tiếp thu ——



Ân Bắc Việt.



Chính là một tồn tại không thể xóa nhòa ở giữa bọn họ.



Ban đêm tuyết rơi đầy đất, thân ảnh Ân Bắc Ca dần dần đi xa, mà trong thiên viện Tô Vãn, tiếng ca uyển chuyển cô tịch kia còn đang đứt quãng phiêu tán tràn ngập bốn phía……