Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 342 :

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~~



Sáng sớm hôm sau, toàn bộ đại viện Ân gia còn sót lại vui mừng hôm qua, cả gia đình Ân gia này trong một năm nay thì đây là lần đầu tiên chỉnh tề ngồi ở nhà ăn như vậy, cùng chờ đợi một đôi tân nhân.



Bởi vì thân thể Tô Vãn không tốt, cô và Tô Duệ đến có chút muộn, chờ đến khi hai người thay xong quần áo chậm rãi đi vào nhà ăn, cơm sáng vừa lúc đã được dọn lên.



“A!”



Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Vãn, Diêu Nhược Phương ngồi ở bên người Ân Bắc Ca đột nhiên kêu sợ hãi một tiếng, sắc mặt tái nhợt, chiếc đũa trong tay cũng rơi xuống đất.



“Nhược Phương!”



Diêu Bạch Tiêm ngồi ở ghế chủ vị thấp giọng khiển trách một câu, thật ra Diêu Bạch Tiêm nhìn thấy gương mặt này cũng không thể nói là không kinh ngạc, nhưng bà ta rốt cuộc trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sẽ không thất thố giống Diêu Nhược Phương, hơn nữa……



Trước kia Ân Minh Dã đi qua thiên viện Tô Vãn, tuy rằng sau đó Ân Minh Dã cũng biểu lộ mình coi trọng Thục Ninh trong viện Tô Vãn, nhưng trong lòng Diêu Bạch Tiêm đã sớm nhận định Tô Vãn là hồ ly tinh chuyên môn câu nhân, cho nên khi đó bà ta liền hoài nghi ý tứ thực tế Ân Minh Dã đối với Tô Vãn, hiện tại Tô Vãn chết bệnh, Ân Minh Dã cưới Tuyết Linh Lung lớn lên mười phần giống Tô Vãn, vậy cũng không có gì.



“Em làm sao vậy?”



Cảm giác được Diêu Nhược Phương trong nháy mắt hoảng sợ, Ân Bắc Ca một bên theo bản năng trầm ánh mắt, thấp giọng hỏi một câu.



“Không, không sao, em chỉ là có chút…… Đau đầu.”



Diêu Nhược Phương tự biết mình quá mức thất lễ, lập tức khẩn trương ngồi trở về, mà Nguyệt Tú phía sau cô ta cũng tiếp được đôi đũa mới người hầu phòng bếp đem lên thay cho Diêu Nhược Phương.



Lúc này, Tô Duệ đã đỡ Tô Vãn hai người đi tới trước mặt mọi người, ba anh em Ân gia từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, cái gọi là anh trưởng như cha, hôm nay hai người thành hôn ngày đầu tiên tự nhiên phải kính trà cho cho hai vị ca ca tẩu tẩu.



Quản gia một bên đưa chén trà tới trong tay Tô Vãn, Tô Vãn tiến lên vài bước mỉm cười nhìn Ân Thuận và Diêu Bạch Tiêm.



“Đại ca uống trà, đại tẩu uống trà!”



“Được”



Ân Thuận và Diêu Bạch Tiêm phân biệt tiếp chén trà, Diêu Bạch Tiêm hướng về phía Tô Vãn cười nhạt: “Linh Lung, sau này em chính là người Ân gia chúng ta, em và lão tam phải sinh hoạt cho thật tốt, tranh thủ sớm ngày khai chi tán diệp cho Ân gia chúng ta, nhà chúng ta, đều là đàn ông con trai, về sau các người nếu sinh con gái thì chính là thiên kim bảo bối của Ân gia chúng ta!”



Vừa nói, Diêu Bạch Tiêm một bên giơ tay lấy tới một cái hộp gấm tinh xảo để vào lòng bàn tay Tô Vãn: “Đây là một chút tâm ý của đại ca đại tẩu.”




Khi nói chuyện, Ân Bắc Ca đã đi từng bước đem Diêu Nhược Phương bức tới góc chết.



Nhìn con ngươi nam nhân lạnh nhạt không có một tia độ ấm trước mắt, hai mắt này đã từng làm cô ta si mê trầm luân, hai mắt này cũng làm cô ta lần nữa tâm lạnh tuyệt vọng.



A, ha hả.



Diêu Nhược Phương đột nhiên cười lạnh.



Cô ta đột nhiên không cảm thấy sợ hãi nữa.



“Ân Bắc Ca, anh nói em đang sợ hãi cái gì? Em còn có cái gì đáng sợ sao? Vì sao mẹ muốn mọi người dấu diếm chuyện đại tẩu, chẳng lẽ anh không biết sao? A, đúng rồi, anh mất trí nhớ, anh quên mất lúc trước anh có ý đồ xâm phạm đại tẩu mình như thế nào, kết quả lại trong lúc vô tình hại chết anh ruột của mình!”



“Cô nói cái gì?”



Nghe Diêu Nhược Phương nói, sắc mặt Ân Bắc Ca bỗng nhiên đại biến, hắn giơ tay gắt gao túm chặt quần áo Diêu Nhược Phương: “Cô đang nói dối!"



“Em không có!”



Diêu Nhược Phương hai mắt nhìn chằm chằm mặt Ân Bắc Ca: “Ân Bắc Ca, anh thật sự đã quên sao? Anh là cố ý, cố ý muốn quên có phải hay không? Anh cho rằng anh quên là có thể làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh sao? Đại ca và đại tẩu đã chết, bọn họ mới là trời sinh một đôi, anh…… Vĩnh viễn không có được, không chiếm được người kia, cũng không chiếm được trái tim kia!”



Nhìn thấy khuôn mặt Ân Bắc Ca trước mắt bởi vì quá thống khổ mờ mịt mà vặn vẹo, Diêu Nhược Phương đột nhiên cảm thấy có một tia khoái ý —



Vì sao, chỉ để tôi một mình thống khổ?



A, tôi không có được trái tim của anh thì đã làm sao?



Ít nhất tôi là phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, cùng chung chăn gối của anh.



Mà anh, Ân Bắc Ca, anh đời này rốt cuộc cũng không chiếm được nữ nhân đã chết đi kia ——



Anh nói xem, tôi và anh, rốt cuộc ai đáng thương hơn ai đây?



~~~~~~



Ahuhu ai cũng đáng thương nha =)))))))))