Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 357 :
Ngày đăng: 17:25 30/04/20
Edt: Mítt
~~~~~~~
Tô Vãn nhìn Tô Duệ đang ở cổng trường, tầm mắt Tô Duệ cũng ngược dòng người nhìn Tô Vãn trong đám đông, cho dù trước mặt là một mảnh màu xanh lam, hơn nữa xứng với giáo phục khổ bức này thoạt nhìn mỗi người đều không khác nhau lắm, nhưng Tô Duệ vẫn như cũ có thể liếc mắt một cái nhìn thấy cô trong đám người.
Sau đó……
Tô tướng quân tiếp tục nội tâm chảy nước mắt to như sợi mì ——
Tiểu loli nhỏ như vậy! Điều này căn bản không khoa học!
Tuy rằng đã chín tuổi, nhưng thoạt nhìn Tô Vãn trước mắt, đờ mờ thế nhưng còn muốn nhỏ gầy hơn Tô Tiểu Tô!
“Cao Vũ!”
Lúc này, Tống Dương cùng Tô Duệ trốn học từ chỗ quầy bán quà vặt ở cổng trường học chạy ra, trên tay còn cầm hai cây kẹo que.
“Cậu nói tới đây gặp người, là con của người thân cậu sao? Học lớp mấy?”
“Lớp hai.”
Tô Duệ tức giận trả lời một câu.
Ách, vị đại thiếu này chẳng lẽ là chờ người lâu nên cáu kỉnh?
Tống Dương sau khi nghe ngữ khí Tô Duệ, tự mình cười cười, hắn là cháu ngoại của hiệu trưởng Lưu, ngày hôm qua ông ngoại mình cố ý gọi điện thoại cho cha mẹ mình, nói có con của một nhân vật lớn muốn tới lớp mình học, ông đã phân phó tốt với chủ nhiệm lớp muốn đem cậu bạn kia sắp xếp ở bên người mình, mà nhiệm vụ chủ yếu của Tống Dương trừ bỏ học tập, chính là phải cùng con trai nhà quan này tạo quan hệ tốt.
Trước khi nhìn thấy Tô Duệ, Tống Dương đối với phân phó của ông ngoại và cha mẹ thì chẳng thèm ngó tới —— làm một thanh niên tốt của tổ quốc, nhất định phải không để tiền tài cám dỗ, uy vũ không khuất phục! Làm sao có thể dễ dàng cúi đầu trước quyền quý như vậy, làm chân chó cho bọn họ?
Nhưng chân chính ở phòng học nhìn thấy vị đại thiếu cao lãnh này, Tống Dương lập tức đã bị khí thế bá đạo của vị đại thiếu gia này làm kinh sợ ——
Đờ mờ, đây là bá vương chi khí trong truyền thuyết đúng không?
Thiếu hiệp, thỉnh nhận lấy chân chó của tiểu nhân.
Sau đó, chính là chân tướng lịch sử Tống cục trưởng trở thành tiểu đệ của Cao thiếu, đương nhiên nhiều năm sau đã trở thành cục trưởng một phương Tống Dương tuyệt đối sẽ không thừa nhận chuyện này……
“Anh đã đến rồi!”
Lúc này, Tô Vãn đã mang cặp sách to đi tới trước mặt Tô Duệ, nhìn cái cặp sách trên người cô còn muốn to bằng cô, Tô Duệ nhíu nhíu mày, lập tức đi đến bên cạnh Tô Vãn, không nói một lời cầm lấy cặp sách của cô, cầm trong tay mình lắc lắc.
Cô từ nhỏ rất nhu nhược, rất trì độn, thậm chí bị rất nhiều người nói cô ngốc, nói cô ngu.
Nhưng điều này làm sao không phải là ưu điểm của cô?
Thời niên thiếu Tạ Trường An không hiểu, thẳng đến khi trải qua vài lần thất bại trong tình cảm, hắn mới dần dần hiểu rõ, cái dạng phụ nữ nào mới là tốt nhất.
Kiếp trước dưới sự tác hợp của mẹ mình hắn may mắn được kết hôn với Tô Vãn, đó là chuyện may mắn nhất đời của Tạ Trường An.
Đáng tiếc tới sau cùng……
Hình như lại nghĩ tới chuyện đau lòng khó nhịn nào đó, Tạ Trường An phục hồi tinh thần lại, hướng về phía Tô Vãn cười nhạt.
“Được rồi, tôi cũng chưa nói bọn họ là người xấu, chúng ta mau về nhà đi, cậu trở về muộn, chú Tô sẽ sốt ruột!”
“Ừm, được thôi.”
Tô Vãn gật gật đầu, cô từ trong tay Tô Duệ cầm lấy cặp sách của mình, sau đó âm thầm hướng về phía hắn ra hiệu bằng một ánh mắt: “Anh ơi em phải đi rồi, lần sau gặp lại!”
“Chào em! A, không đúng, kẹo que cho em nè!”
Tống Dương một bên thật ra rất nhiệt tình còn nhớ thương muốn đem kẹo que cho Tô Vãn, Tô Vãn nghe Tống Dương nói lập tức dùng sức lắc lắc đầu: “Anh ơi, kẹo que này anh thích vẫn nên giữ lại đi, em không thích ăn đồ ngọt!”
Nói xong, Tô Vãn đã cùng với Tạ Trường An sóng vai rời đi, nhìn hai thân ảnh nho nhỏ kia dưới hoàng hôn, Tống Dương vẻ mặt vô ngữ xé mở kẹo que, cảm thấy mỹ mãn liếm một ngụm ——
Aaaa, em không ăn sao em không nói sớm chứ! Em biết anh đây là dùng ý chí bao lớn mới nhịn đến bây giờ không?
“Cao Vũ, cậu có muốn ăn một cây hay không?”
Lúc này Tống Dương còn chưa quên lão đại của mình, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có kẹo que, nhất định phải một người một cây nha!
“Tôi không ăn đồ ngọt!"
Tô Duệ nói xong, xoay người chạy xe đạp phong cách vùng núi của mình rời đi.
Ăn đồ ngọt thì làm sao vậy? Con trai ăn đồ ngọt đều rất đáng yêu biết không!
“Cao Vũ, Cao Vũ, cậu từ từ chờ tôi!”
Mắt thấy Tô Duệ sắp không còn bóng dáng, Tống Dương lập tức lên chiếc tiểu phượng hoàng kia của mình đuổi theo —— đờ mờ, bổn đại thiếu khi nào mới có thể thay một chiếc xe đạp leo núi đây!