Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 365 :

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Edt: Mítt



~~~~~~~



Bởi vì Tô Duệ thường xuyên đón Tô Vãn tan học, thời gian lâu tự nhiên cũng đã thân thiết với những người trong tứ hợp viện, bởi vì trong nhà điều kiện không tồi, Tô Duệ lâu lâu mua rất nhiều kẹo và bánh quy mang đến cho những đứa trẻ trong tứ hợp viện, hàng xóm trong viện cũng dần dần biết được, Tô gia có một thân thích rất nhiều tiền.



Tuy rằng là thân thích Tần Phương, nhưng Lưu Lệ hiện tại cũng cảm thấy vô cùng có mặt mũi, đặc biệt là có một lần Tô Duệ thế nhưng mang tặng cho Lưu Lệ một lọ nước hoa được mang về từ Hongkong, biểu hiện Lưu Lệ đối với Tô Duệ càng thêm nhiệt tình, thái độ đối với Tô Vãn cũng đang không ngừng tốt hơn.



Nhìn gia đình mình rốt cuộc cũng có bộ dáng tốt đẹp, Tô Quốc Lượng cũng dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.



Hiện giờ, chỉ có Tô Thanh Mai cảm thấy không vui, đời trước cô bị Cao Vũ hại thật sự là quá thảm, cô không có biện pháp khuyên chính mình tâm bình khí hòa ở chung vui vẻ với thiếu niên Cao Vũ, chỉ cần Tô Duệ tới Tô gia, Tô Thanh Mai liền nghĩ cách né tránh, một mình đến trong viện hoặc là ra ngoài đường đi chơi.



Thật ra Tô Thanh Mai rất muốn đi tìm Tạ Trường An, nhưng không biết vì sao, gần đây Tạ Trường An vẫn luôn không ra khỏi cửa nhà, Tô Thanh Mai không dám tùy tiện đến Tạ gia, cô đành phải một mình ở trước cửa đại viện của Tạ gia ở đi tới đi lui.



“Chào!”



Lúc này, trong viện đột nhiên có một người đàn ông anh tuấn đi ra, hắn mỉm cười chào một tiếng với Tô Thanh Mai.



“Tạ lão sư!”



Tô Thanh Mai nhìn thấy thân ảnh Diệp Kham Hoan lập tức ngọt ngào gọi một tiếng.



“Tiểu Thanh Mai, con làm sao lại ở chỗ này?”



Diệp Kham Hoan nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Tô Thanh Mai, ôn hòa hỏi một câu: “Con có phải muốn tìm anh Trường An đi chơi hay không?”



“Vâng ạ.”



Nghe Diệp Kham Hoan nói, Tô Thanh Mai lập tức dùng sức gật gật đầu: “Mấy hôm nay con chưa nhìn thấy anh Trường An, anh ấy không phải là bị bệnh rồi chứ? Con rất lo lắng cho anh ấy.”



“Ai da, thật là một đứa trẻ tốt bụng!”



Diệp Kham Hoan giơ tay vỗ vỗ đầu nhỏ của nữ chủ đại nhân: “Đi đi đi, chú mang con đi vào tìm anh Trường An chơi!”



Nói xong, Diệp Kham Hoan lôi kéo tay của Tô Thanh Mai tới Tạ gia.



Tạ gia và Tô gia giống nhau đều là gia đình công nhân bình thường, bất quá phòng ở Tạ gia so với Tô gia lớn hơn một chút, phòng nhỏ của Tạ Trường An cũng thật rộng rãi.
Lại lần nữa bị làm lơ Tống Dương:……



Thành phố C có ba công viên lớn, mà công viên gần nhà Tô Vãn nhất chính là công viên Nam Hồ, cái công viên này hiện giờ vẫn thu phí vào cổng, phí vào cổng mỗi người hai nguyên, đương nhiên, trẻ em thì được miễn phí.



Tiền vé vào cổng công viên, Diệp Kham Hoan vốn muốn tự mình ra, rốt cuộc trong một đám người ở đây, mình mới là người lớn, khụ khụ, tuy rằng phương diện này trừ bỏ Tống Dương, đều là “Ngụy” vị thành niên.



Kết quả tới cổng công viên, Tống đại thiếu vẫn luôn bị làm lơ của nhà chúng ta rốt cuộc đã xoát được một lần cảm giác tồn tại, trực tiếp lấy ra một tờ mười nguyên, hô to một câu, không cần thối lại! Dư lại boa cho anh.



Nhân viên thu phí:……



Mọi người phía sau: Đừng nhìn chúng tôi, chúng tôi không quen biết cái tên ngốc này!



…………



Lúc này thời tiết đã nhập thu, cỏ lau bên hồ đã lớn gần bằng dáng dấp của một người trưởng thành, ở trung tâm hồ người chơi thuyền rất nhiều, Diệp Kham Hoan cố ý thuê ba chiếc thuyền nhỏ, sau đó không chút do dự sắp xếp cho Tạ Trường An và Tô Thanh Mai ở trên một cái thuyền nhỏ, mà Tô Duệ và Tô Vãn một bên đã sớm tự mình lên thuyền, sau đó lo tự mình chèo đi rồi, đi rồi,.



Tống Dương:……



“Khụ khụ, cái kia Tạ lão sư.”



Tống Dương vẻ mặt buồn bực nhìn Diệp Kham Hoan: “Thầy xem Thanh Mai và Trường An nhỏ như vậy, thầy xác định muốn cho hai đứa nhỏ cùng ngồi một thuyền sao?”



Đờ mờ, đây là đang nói giỡn hả!



Ách.



“Cũng đúng.”



Diệp Kham Hoan lúc này mới nhớ tới Tạ Trường An không thể so với Tô Duệ, hắn hiện tại thân thể nhỏ như vậy có thể lay động nổi mái chèo hay không cũng là một vấn đề.



“Đúng không? Em thấy hay là em……”



Tống Dương một bên đang định lên thuyền, liền nhìn thấy Diệp Kham Hoan một bước xa liền nhảy tới trên thuyền: “Tôi đi với hai đứa nhỏ, Tống Dương, tự em chèo thuyền đi chơi đi!”



Tống Dương: Quả nhiên, mình lại bị ném xuống, các người rốt cuộc có biết cái gì kêu đoàn kết hữu ái hay không hả?