Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 47 : Tình Nhân Thế Thân (10)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edt: Mítt



Thời điểm Tô Vãn trở lại chung cư, liếc mắt liền thấy được chiếc Maserati quen thuộc dưới lầu.



Tô Duệ dựa vào thân xe, hai chân thon dài tùy ý vắt chéo, toàn bộ nửa người trên đều dựa trên thân xe màu đen, nhìn thấy Tô Vãn, hắn hơi nghiêng người, một đôi con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào Tô Vãn.



Ánh mắt sâu không thấy đáy, mãnh liệt có chút nguy hiểm.



Đêm nay Tô Duệ mặc một cái áo gió màu đen, làm cả người hắn thoạt nhìn càng thêm lạnh thấu xương cùng sắc bén.



Tô Vãn ở thời điểm Tô Duệ đang nhìn mình chăm chú, bước lên một bước đi tới trước mặt hắn.



“Đang đợi tôi?”



Cô nhướng mày, ngữ khí trước sau như một không hề gợn sóng.



“Hôm nay cô đi gặp Tiêu Cảnh Mặc?”



Tô Duệ không trả lời Tô Vãn, mà ngược lại là sắc mặt âm trầm hỏi lại cô một câu.



“Anh tìm người theo dõi tôi?”



Nghe được hắn nói, Tô Vãn chớp chớp đôi mắt đào hoa, khóe miệng khẽ cong lên cười như không cười nhìn Tô Duệ.



“Thật là làm người ta sợ hãi mà, anh không phải là…… Yêu tôi chứ?”



“Tôi không phải yêu cô.”



Tô Duệ thân mình hơi nghiêng về phía trước, tiến đến trước mặt Tô Vãn, hắn rũ đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tô Vãn.



“Tôi muốn...ngủ với cô!”



Từ lần trước cô đột nhiên rời đi, đến khi toàn bộ vị diện đều hỏng mất, hắn từ núi thây biển máu đi ra, vốn tưởng rằng tâm của chính mình đã chết lặng rồi.



Thẳng cho đến khi bị Từ Sách thu vào tổng bộ chữa trị vị diện, biết được thân phận thật của "Nàng", ở một khắc đó, Tô Duệ liền nghe được nhịp tim đã lâu không đập của chính mình……



“A.”



Nghe Tô Duệ nói, Tô Vãn chỉ là nhàn nhạt cười



“Anh có lý tưởng có theo đuổi đây là chuyện tốt, bất quá anh phải biết rằng lý tưởng cùng hiện thực vẫn luôn khác nhau một trời một vực.”




“Đây là mì anh nấu?”



“Ách.”



Tô Duệ khó có khi lộ ra một tia quẫn bách.



“Chính là thời gian nấu hơi dài,……trứng hơi chín.”



Nói, hắn nhịn không được cầm chiếc đũa kẹp trứng ở trong chén lên ở trước mặt Tô Vãn quơ quơ.



Này rốt cuộc là khoe cái gì chứ?



Thật ra nhìn thân ảnh hắn xắn cổ tay áo ở trong phòng bếp bận rộn, Tô Vãn có hơi tò mò, quả nhiên cô không nên ôm quá lớn kỳ vọng quá lớn đối với Tô Duệ.



Thằng nhãi này sao có thể sẽ biến thành một nam nhân lên được phòng khách xuống được phòng bếp chứ?



Tay của hắn chính là dùng để cầm đao cầm súng, tuyệt không phải dùng để chiên trứng gà với nấu mì.



Nghĩ đến bản thân còn có việc cầu hắn, Tô Vãn thở dài một hơi, đè tay Tô Duệ đang cầm đũa cưỡng bách hắn buông xuống.



“Được rồi, người tới là khách, một tô mì trứng đủ anh ăn sao? Vẫn là để tôi đi!”



Thấy Tô Vãn một bên nói một bên đứng dậy hướng phòng bếp đi qua, môi Tô Duệ hơi hơi nhếch lên, chỉ là không đợi hắn cong lên khóe môi, liền nhìn thấy Tô Vãn cực kì thuần thục từ trên quầy bar phòng bếp lấy ra một tờ danh thiếp lưu loát đem điện thoại gọi qua.....



“Là quán cơm Trương gia sao? Tôi muốn gọi cơm!”



Gọi cơm!



Gọi cơm!



Tô Duệ trên mặt mới vừa nổi lên ý cười nháy mắt biến mất ——



Chẳng lẽ không phải tự mình xuống bếp sao?



Tiểu thuyết đều viết như vậy mà!



Cho nên nói, Tô tướng quân à Tô tướng quân, anh đọc ít tiểu thuyết cẩu huyết não tàn cùng phim truyền hình đi nha?



Anh ngu ngốc như vậy, Tô Vãn nhà anh có biết không?