Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 6 : Vương Phi thế thân (5)

Ngày đăng: 17:20 30/04/20


Edit: Mèo



Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu + Tiêu Tích + Há Cảo



- ---------❤----------



Sự xuất hiện của Tô Duệ làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng thấy hắn còn ôm một người trong lòng, tất cả khách khứa đều có biểu tình quỷ dị. 



"Khụ khụ." 



Tô Vãn yếu ớt ho lên vài tiếng, giãy giụa ý bảo Tô Duệ thả mình xuống. 



Lúc này, Hiên Viên Duệ cũng đã nhìn thấy Tô Vãn, từ sau khi nàng bị hắn đưa tới lãnh uyển, Hiên Viên Duệ chưa từng tới thăm nàng. 



Người cực độ tự tin thì cũng sẽ cực kỳ tự phụ, Hiên Viên Duệ không cho phép bất kỳ ai lừa gạt mình, cho nên đối với Tô Vãn, hắn thật sự tàn nhẫn tới tận tim. 



Đây là bộ mặt thật của nam nhân này rồi! Hắn ra sinh ra ở trong hoàng thất, sao có thể chân thành được? 



"Việt Vương điện hạ, chúc mừng ngài." 



Tô Vãn tiến lên từng bước một, chậm chạp đi tới trước mặt Hiên Viên Duệ, giờ phút này, ánh mắt cô bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. 



Hiên Viên Duệ chưa từng thấy Tô Vãn bình tĩnh, lãnh đạm thế này bao giờ, nhất thời ngây người ra. 



Mà đối mặt với cục diện xấu hổ này, Diệp Tri Họa một thân váy áo đỏ lại hoảng loạn. Nàng ta bắt lấy tay Hiên Viên Duệ theo bản năng, sau đó ngước mắt nhìn Tô Vãn, trong giọng nói mang theo vẻ lo lắng, "Tỷ tỷ, sức khỏe của tỷ thế nào rồi, có tốt không?" 



"Ta không phải tỷ tỷ của ngươi." 



Tô Vãn nhìn Diệp Tri Họa, ánh mắt sắc bén như dao. 



Ngữ khí lạnh nhạt và ánh mắt sắc bén này làm cho Diệp Tri Họa hơi tránh tới phía sau Hiên Viên Duệ, mà Hiên Viên Duệ cũng lập tức nhíu mày, trầm mặt nhìn Tô Vãn: "Tô Vãn, chú ý thân phận của nàng, nơi này không phải nơi nàng có thể ầm ĩ." 



Còn tưởng nàng ở lãnh uyển đã nghĩ thông rồi, không ngờ... 



"Ha..." 



Một tiếng cười nhạo đầy trào phúng vang lên. 


Cuối cùng, Tô Duệ không nỡ ra tay với tỷ tỷ của mình, chỉ hung tợn nói, một khi nàng đã xuất giá thì đời này đừng có quay về Tô phủ nữa, trừ phi, trừ phi... nàng rời khỏi Hiên Viên Duệ. 



Sau khi nói lời độc địa kia, Tô Duệ hoàn toàn không nghĩ một ngày nào đó Tô Vãn lại còn sống mà quay về. Rốt cuộc, ở trong cốt truyện, cho dù bị Hiên Viên Duệ phỉ nhổ, vứt bỏ, Tô Vãn vẫn một lòng yêu hắn đến tận lúc chết... 



Ký ức về Tô Duệ đều không tồn tại trong cốt truyện ở thế giới này mà chỉ tồn tại trong sâu thẳm ký ức của nguyên chủ. 



Khi bắt được những ký ức này, Tô Vãn liền biết mình nhất định thắng rồi. 



Cô đã có trong tay quân bài tốt nhất... 



Đều nói không sợ địch nhân mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. 



To Vãn rõ ràng hơn bất cứ ai rằng Tô Duệ chính là đồng đội như thần của cô. 



Có cái tên mắc bệnh giếng băng này, hố chết tên nam chính cặn bã với cô cũng hoàn toàn không có áp lực nào. 



Đúng! Rất tuyệt! 



Đối với giếng băng thì phải dùng thuốc mạnh! 



Vì thế, Tô Vãn vẫn luôn "hôn mê" nhíu mày sau một cơn xóc nảy của xe ngựa rồi nhẹ nhàng chớp chớp mi. 



"Tỷ tỷ?" 



Tô Duệ vừa rồi vẫn còn bày ra biểu tình âm ngoan như thể nhân loại ngu xuẩn khắp thiên hạ đều phụ ta đều đáng chết, vừa cảm nhận được Tô Vãn tỉnh lại liền lập tức trở nên dịu dàng, nôn nóng: 



"Tỷ, tỷ tỉnh rồi?" 



Tô Vãn còn chưa mở mắt ra đã sờ soạng túm lấy tay Tô Duệ: "A Duệ, A Duệ, tỷ tỷ không còn gì hết, tỷ tỷ chẳng còn gì hết." 



Giọng nói của Tô Duệ mang theo vài phần cuồng nhiệt: "Tỷ còn có đệ, đệ sẽ luôn ở bên cạnh tỷ, bảo vệ tỷ." 



Đối với Tô Duệ mà nói, ý nghĩa của việc hắn tồn tại là để bảo vệ Tô Vãn, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này."