Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ
Chương 9 : Vương Phi thế thân (8)
Ngày đăng: 17:20 30/04/20
Dịch: Thiên Di
Từ trong mật thất đi ra, Tô Vãn đột nhiên ho khan, bên khóe miệng còn có một chút máu, giờ phút này trang dung tinh xảo cũng không che được vẻ trắng bệch trên mặt cô.
"Tỷ tỷ!"
Giọng Tô Duệ chưa bao giờ hoảng hốt như thế. Thấy trong mắt Tô Duệ sự sợ hãi, Tô Vãn cầm lấy tay hắn theo bản năng: "Không sao, tỷ rất tốt."
Tô Vãn mỉm cười với vẻ miễn cưỡng, nụ cười như đã sớm nhìn thấu sự sống và cái chết rồi.
Sức khỏe Tô Vãn đột nhiên lại yếu đi, tựa như đột nhiên quay về những ngày bệnh tình nguy kịch, điều này làm cho Tô Duệ không khỏi sốt ruột, cuối cùng hắn đành phải tới Tư gia mời Tư Ngự.
Mấy ngày không gặp, nhìn Tư Ngự cũng gầy không ít, cho dù Tô Duệ không ưa Tư Ngự nhưng trước vấn đề sức khỏe của Tô Vãn, hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Lúc này, trong căn phòng bố trí tao nhã, lịch sự chỉ có Tô Vãn và Tư Ngự.
"Huynh gầy đi."
Tô Vãn nhìn Tư Ngự ngồi bên mép giường, nghẹn ngào lên tiếng, mà Tư Ngự sau một hồi ngây ra, ánh mắt nhìn Tô Vãn càng thêm đau lòng.
Hắn đã biết mọi chuyện phát sinh ở phủ Việt Vương tối hôm đó, cũng biết Tô Vãn rời khỏi, càng biết hôm đó nàng chìm vào hôn mê, được Tô Duệ mang đi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi tâm tình của Tô Vãn lúc đó là tuyệt vọng hay thống khổ?
"Sao lại không quý trọng bản thân như thế?"
Tư Ngự bắt mạch cho Tô Vãn, lúc này mới nhận ra bệnh tình của nàng đã nghiêm trọng hơn, đều bởi vì bản thân nàng ăn không ngon, ngủ không yên, tâm tình tích tụ mà thành.
Tô Vãn không trả lời Tư Ngự, ánh mắt mơ hồ, nhìn cái bàn cách đó không xa: "Tư Ngự, huynh nói con người sống vì điều gì? Vì chính mình? Vì người khác? Vì tình yêu hay vì cái gì?"
"Quận chúa..."
Ánh mắt của Diệp Tri Họa lại nhìn thẳng vào Tư Ngự: "Ta chỉ bị nhiễm phong hàn một chút đã thấy khó chịu thế này rồi, như thế thì Quận chúa bệnh nặng chỉ sợ là sống không bằng chết. Nghĩ tới việc nàng bị bệnh tật tra tấn, lòng ta cũng không chịu nổi, bị bệnh tra tấn như thế, có lẽ... an tĩnh rời đi mới là giải thoát tốt nhất cho nàng."
Khi nói chuyện, Diệp Tri Họa còn cẩn thận quan sát phản ứng của Tư Ngự.
Diệp Tri Họa từ nhỏ đã được xưng là tài nữ, nàng ta vẫn luôn cảm thấy mình cực kỳ thông minh, đặc biệt là sau khi trọng sinh, việc luôn bày mưu tính kế làm cho nàng ta cảm thấy mình là cao nhân số một.
Kỳ thật, từ lần đầu tiên Tư Ngự tới Vương phủ xem bệnh cho mình, Diệp Tri Họa liền nhìn ra Tư Ngự này là kẻ mềm lòng, hơn nữa hình như còn rất có hảo cảm với mình.
Nếu có thể lợi dụng phần hảo cảm này...
Không thể không nói, Diệp Tri Họa cũng có chút khôn lỏi, đời này sống lại, nàng ta am hiểu nhất chính là lợi dụng mọi ưu thế và tài nguyên của bản thân.
Đáng tiếc, nàng ta đã dùng sai lúc rồi.
Nghe thấy Diệp Tri Họa nói vậy, đáy mắt Tư Ngự lập tức lạnh lẽo, trên mặt đầy nghiêm túc: "Vương phi nghĩ không muốn Quận chúa chịu khổ, thật sự là tâm địa lương thiện, nhưng mà... con kiến còn muốn sống tạm bợ, Quận chúa dù có sống khổ tới đâu thì cũng tốt hơn so với cái chết. Ta là một người thầy thuốc, từ trước tới nay chỉ biết trị bệnh cứu người, cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ bất kỳ bệnh nhân nào."
Nghe Tư Ngự nói vậy, Diệp Tri Họa sửng sốt một chút, sau đó mới vội vàng xấu hổ nhìn đi chỗ khác: "Tư ngự ý nói đúng lắm, chỉ là ta... chỉ là ta quá mức đau lòng cho Quận chúa thôi."
Nàng ta càng diễn càng tỏ ra chân thành, ánh mắt Tư Ngự cũng càng lúc càng lạnh...
Thiện lương là gì?
Ác độc là gì?
Tư Ngự nhớ tới lời của Tô Vãn nói ngày hôm đó, nàng không chôn giấu hận ý trong lòng, cho dù có ý tưởng ác độc gì cũng nói ra mà không cố kỵ.
Người không phải thánh hiền, nào có ai không có tư tâm và dục vọng đâu?
Kỳ thực, Tư Ngự cũng có những tâm tư ích kỷ không thể nói ra, chỉ có điều hắn vẫn luôn che giấu những ý nghĩ đó rất tốt nên không ai phát hiện ra mà thôi.