Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 17 : Ngụy tiểu nhân chân quân tử

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


"Bị đùa giỡn rồi!" Tạ Lê Thần lập tức ý thức được tình huống không đúng, đáng tiếc đã trễ.



Tiếng cảnh sát gõ cửa càng lúc càng lớn, Tạ Lê Thần phóng tới ôm lấy Vinh Kính.



"Anh làm gì vậy?" Vinh Kính nhanh chóng ngăn môi y áp sát mặt mình, "Quấy nhiễu tình dục, muốn chết a!"



"Chúng ta làm bộ đang âu yếm, khiến mấy người kia xấu hổ chết, sau đó cậu thét lên, tôi đuổi bọn họ ra!" Tạ Lê Thần nghiêm túc nói xong đã định hôn tiếp, liền trúng một cước của Vinh Kính, "Anh cho là đang đóng phim a!"



Vinh Kính đứng lên, Tạ Lê Thần ủy ủy khuất khuất nằm bẹp trên giường, "Kính Kính, cậu thật sự không có tình thú!"



"Vinh Kính nghĩ lại nghĩ, ra hiệu cho Tạ Lê Thần ở trong phòng đừng đi ra, còn mình chạy tới cửa.



Tạ Lê Thần đứng ở phía sau cửa nhìn qua khe, thấy Vinh Kính không mở cửa, mà cầm súng gây mê trốn phía sau cửa phòng, một cước đá bay bàn trà trong phòng, "loảng xoảng " một tiếng.



Tạ Lê Thần rụt rụt cổ —— con thỏ bạo lực!



Quả nhiên, hai cảnh sát bên ngoài phá cửa vào gian phòng... Vinh Kính bắn một mũi làm ngất một người, người thứ hai còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị đánh hôn mê. Một người cuối cùng bị bị Vinh Kính đá tới trước cửa chỗ Tạ Lê Thần nấp, Tạ Lê Thần vừa lúc đang luyện tập, chặt vào sau cổ người kia một cái.



Vinh Kính nhanh chóng đóng cửa.



Hai người trói lại ba vị cảnh sát ngất xỉu, rồi bịt mắt.



Vinh Kính thu thập đồ đạc, để lại khẩu súng và cái túi giấu dù, cùng Tạ Lê Thần rời đi.



Trước khi đi, Vinh Kính nhìn thoáng qua trần gian phòng của Lạc Thần, phát hiện lớp chắn máy điều hòa hình như bị di chuyển, anh vỡ lẽ, ra là Lạc Thần là từ lối đó bò xuống dưới lầu? Có phải có chút gượng ép!



Vì đang khẩn cấp, Vinh Kính không kịp nghĩ nhiều, đi trước cái đã!



Bởi vì người ở tầng cao nhất thường là một vài vị khách đặc biệt, thế nên khu vực này không có camera ... Vinh Kính trước đó có điều tra, anh kéo Tạ Lê Thần tránh hết các camera, đến bãi đỗ xe ngầm tìm xe rồi rời đi.



Vừa đi, Tạ Lê Thần vừ mở video, tìm Kolo tính sổ.



"Này ông chủ, lúc ông nhận mối làm ăn sao không điều tra trước a?!" Tạ Lê Thần bất mãn, "Thiếu chút nữa bị cái thằng đó hại chết."
"Muốn tôi nói sao!" Tạ Lê Thần dựa sát vào một chút, hỏi, "Tổ chức sát thủ Spider kia là kẻ xấu phải không?!"



"Đương nhiên." Vinh Kính trên mặt hiện ra vẻ ghét bỏ, "Loại tổ chức này không có tinh thần trọng nghĩa, Dương Húc là một tên khốn, bọn chúng giúp hắn giết cả nhà một kiểm sát trưởng chính trực còn liên lụy cả nữ sinh viên vô tội, chỉ là vì được thuê mà thôi."



"Thế nên muốn tôi nói thì!" Tạ Lê Thần cười cười, "Chúng ta giúp Lạc Thần, bất quá không nói cho Kolo thân phận của gã."



"Anh muốn tôi phản bội CROW?"



"Chậc..." Tạ Lê Thần chọc chọc Vinh Kính, "Cậu sao mà cứ sống chết suy nghĩ cương trực thế a, không nói không có nghĩa là phản bội chứ?"



Thấy Vinh Kính không hiểu, Tạ Lê Thần chọc chọc anh, "Đơn giản hơn mà nói, không có tổ chức nào hoàn toàn có thể tin tưởng được, cậu hiểu không?"



Vinh Kính lắc đầu, "Không."



"Hô..." Tạ Lê Thần nhìn trời, "Tôi nghĩ Lạc Thần cứ như vậy tự do tự tại làm siêu đạo chích cũng tốt, làm gì phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn muốn gã bán mạng?! Cậu cũng đã nói CROW là tổ chức chính nghĩa, chuyên môn đối phó tội phạm, Spider chính là tập đoàn tội phạm nhất nhì đó."



"Vì sao làm như vậy?" Vinh Kính nhìn thẳng Tạ Lê Thần.



Tạ Lê Thần không thể làm gì khác hơn là nói trắng ra, "Hai nguyên nhân, thứ nhất, tôi không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, giúp là giúp thôi, điều kiện quái gì. Thứ hai, cùng với việc có thêm đồng sự là Lạc Thần, không bằng có thêm một người bạn như gã, có đúng hay không!"



Vinh Kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần một lúc lâu, "Anh đây là đang suy nghĩ cho tôi sao?"



"Đúng vậy..." Tạ Lê Thần nhe răng, trả lời không hề xấu hổ.Vinh Kính trầm mặc một hồi, đột nhiên nhéo mũi y, "Tâm cơ quá nặng!"



"Á..." Tạ Lê Thần nhanh chóng tránh, "Tôi bất quá chỉ nêu ý kiến, quyền quyết định là ở cậu."



"Tôi vốn cũng không định báo thân phận của anh ta." Vinh Kính chậm rãi tắt máy tính, "Tôi trong lúc thi hành nhiệm vụ cũng thường phát hiện rất nhiều đầu mối không tưởng tưởng được, cái gì không có nghĩa vụ thì không báo, nếu không không phải mệt chết rồi sao..." Nói rồi, liếc mắt nhìn Tạ Lê Thần, "Thế nên nói anh cục đồ ăn chính là cục đồ ăn!"



Tạ Lê Thần có chút ngượng ngùng, bất quá như vậy cũng rất tốt, đến phòng chứa đồ thay quần áo, rồi hỏi, "Buổi tối ăn cái gì? Đi ra ngoài ăn được không."



Vinh Kính ở góc độ Tạ Lê Thần nhìn không thấy, hơi nhoẻn khóe miệng, dáng tươi cười cũng nhu hòa đi vài phần... Trái với hình tượng của mình Tạ Lê Thần qua chuyện này thoáng có chút chính trực —— những người không thích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Vinh Kính rất tán thưởng, những người suy nghĩ cho người khác, anh lại càng tán thưởng!