Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 33 : Nhà ma kinh hồn
Ngày đăng: 21:13 19/04/20
Vinh Kính nói xong, cũng không nói thêm gì nữa, đi tới cái ghế ở cạnh Tạ Lê Thần ngồi xuống, gác chân nhìn hai người, giống như một chút cũng không lo lắng.
"Nói như vậy, có thể cược?" Jeff hỏi Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần nhún nhún vai, "Anh muốn tôi dùng Vinh Kính đặt cược, vậy anh lấy gì ngang bằng vậy để đặt cược với tôi?"
Jeff ngẩn người, "Anh... Tùy anh đấy."
Tạ Lê Thần cười, "Như vậy đi, người quan trọng nhất của anh có bao nhiêu?"Jeff dừng một chút, "Hỏi cái này làm gì chứ?"
"Anh lấy người yêu ra cược đi, người anh yêu thật sự ấy." Tạ Lê Thần trả lời.
Jeff dừng lại chốc lát.
Vinh Kính gãi gãi cằm, người này, lại nói bậy .
Jeff ha ha phá lên cười, "Có ý gì... Được rồi, không ai có thể đánh đồng với người thân ái kia của tôi, cho dù biết phần thắng khá lớn, tôi cũng không có dũng khí đánh cược, chúng ta chỉ luận bàn một chút thôi vậy."
Tạ Lê Thần vui vẻ gật đầu, Vinh Kính lại gãi gãi cằm, là mưu kế a...
"Các bộ phận vào chỗ a!" Đạo diễn vẻ mặt hưng phấn gọi Tạ Lê Thần và Jeff lên sàn, cười hì hì đi qua hỏi, "Chú em Vinh Kính? Có thiết kế động tác gì đẹp chưa?"
Vinh Kính nhún nhún vai, nói bốn chữ, "Tự do phát huy."
Đạo diễn sửng sốt, "Cho họ tự đánh sao?"
Vinh Kính gật đầu, "Ừ."
Đạo diễn lau mồ hôi, tự nhủ Không phải chứ, thực sự là người Trung Quốc ai cũng biết công phu a? Jeff kia là người Đông Âu a... Cũng biết?
Camera ánh sáng toàn bộ vào chỗ, mọi người sẵn sàng chuẩn bị quay.
Tạ Lê Thần và Steve chia làm hai đầu.
Steve giật giật gân cốt, nhìn qua khá là chuyên nghiệp.
Tạ Lê Thần không giống hắn, bởi vì vai y diễn kia có chút tối tăm không phải người đường hoàng, mục đích chủ yếu là khắc họa một nhân vật phản diện. Đã giết người, thế nên hiện tại y là đang chạy trốn... Nhưng vai của Jeff lại khá phức tạp. Hắn cũng là một sát thủ rất mạnh, chưa từng thất thủ, giờ ở trong đây thua Tạ Lê Thần, thế nên từ đó trở đi, bắt đầu bệnh hoạn theo dõi y.
Vinh Kính ở một bên xem, năng lực thể lực của Tạ Lê Thần hẳn là đúng quy cách hết, duy nhất thiệt thòi, chính là kinh nghiệm đối chiến, thế nhưng Vinh Kính rất xem trọng thiên phú của Tạ Lê Thần —— người này, luôn luôn có thể khiến người ta kinh ngạc.
Toàn bộ hành động của hai người rất đơn giản, biên kịch nói đại thể một chút:
Tạ Lê Thần đầu tiên là giết người rồi chạy trốn... Tới hồ bơi ở đây, Jeff từ trong nước phóng ra ngăn cản y, sau đó Tạ Lê Thần vẫn muốn chạy, Jeff lại ngăn. Tạ Lê Thần đánh nhau với hắn... Cuối cùng đá Jeff vào trong nước, đào tẩu thành công... Jeff lại từ trong nước vùng ra, ánh mắt biến thái gắn chặt trên người Tạ Lê Thần nhất định phải thích hợp.
"Bắt đầu!" Đạo diễn ra lệnh một tiếng, Tạ Lê Thần từ lối thông vào chạy tới...
Vừa đến cạnh hồ, bỗng nhiên trong nước ùm một tiếng... Một cái khăn ướt nhẹp bay tới quấn vào cổ y.
Tạ Lê Thần bị anh chọc cười, chớp mắt, "Gần mực thì đen mà."
Vinh Kính ném khăn lau vào nước giặt sạch, "Cũng đúng." Lúc đứng lên, thấy được cảnh đêm bên ngoài.
"Ừm..." Vinh Kính có chút tán thán đi tới cửa sổ nhìn phía xa xa, "Thực sự không tệ a."
"Đúng vậy." Tạ Lê Thần xoa vai, "Nếu không phải bị đồn là nhà ma, đây tuyệt đối là chỗ tốt."
"Đính đoong..."
Hai người đang nói, chuông cửa reo một tiếng.
"Anh có gọi thức ăn ngoài?" Vinh Kính hỏi Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần lắc đầu, "Không có... Có thể là bọn Tảo Thần không?"
"Không nhanh như vậy chứ?" Vinh Kính đi tới cửa phòng... Từ đá mắt mèo nhìn ra bên ngoài —— không có ai!
"Cậu vừa rồi có nghe tiếng thang máy không?" Tạ Lê Thần vươn qua, dán bên tai Vinh Kính tai hỏi, "Thang máy không kêu, không thể là leo cầu thang lên chứ?"
Vinh Kính cảnh giác, ý bảo Tạ Lê Thần đứng sang cạnh cửa, giơ tay mở cửa —— càng kỳ quái chính là, ngoài cửa không có một ai hết.
"Ma gõ cửa..." Tạ Lê Thần cũng nhìn ra bên ngoài một chút, chọc chọc Vinh Kính, "Ở đây chỉ mình chúng ta ở một tầng, không có người nào đùa dai phải không?"
"Đừng nghi thần nghi quỷ." Vinh Kính đóng cửa lại, kiểm tra chuông cửa, "Có thể là vấn đề chuông cửa." Nói xong, đi trở về.
Tạ Lê Thần thật ra cảm thấy sợ hãi, kiểm tra cửa kỹ càng, đi trở vào, tựa trên sô pha... Điện thoại lại reo.
Tạ Lê Thần chỉ chỉ điện thoại, ý bảo Vinh Kính nghe.
Vinh Kính đi qua tiếp, đầu kia điện thoại không phải giọng Sadako, mà là giọng Tạ Tảo Thần, "Kính Kính, tôi cùng Văn Đức sáng sớm mai đến, chúng tôi buổi tối chúng tôi phải... Ưm..." (Sadako là con ma trong The Ring)
Vinh Kính nghe được một chuỗi âm thanh khó hiểu, "Alo? Hai người phải làm gì cơ?"
Tạ Lê Thần ấn loa ngoài, chợt nghe một chuỗi âm thanh ám muội, nhanh chóng cúp máy, "Muốn chết hả!"
Vinh Kính cúp điện thoại rồi, như không có việc gì chạy đi nấu ăn, có vẻ rất thoả mãn với gian phòng, tâm tình cũng tốt.
Nhà bếp cũng là kiểu thoáng đãng, Vinh Kính mới vừa đi đến chỗ lò vi ba và bồn rửa... Bỗng nhiên, đèn trong phòng tối sầm một chút.Vinh Kính không để ý, bắt đầu thái. Nhưng bóng đèn lại tối sầm mấy lần, màn hình TV cũng xẹt xẹt nhiễu.
"Này! Thỏ!" Tạ Lê Thần kinh hãi nhìn Vinh Kính, "Cậu đừng bình tĩnh như vậy có được không a? Hiện tại là cảnh ma ám tiêu chuẩn đó!"
"Chỉ là điện áp bất ổn mà thôi." Vinh Kính từ trong ngăn tủ lấy ra một cái đèn pin, "Tôi đi xem máy đo điện."
"Ấy..." Tạ Lê Thần thấy Vinh Kính định ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình, suy nghĩ rồi đứng lên đuổi theo, "Tôi cũng đi..."