Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 36 : Không hoàn toàn biến thái

Ngày đăng: 21:13 19/04/20


Vinh Kính và Tạ Lê Thần chuẩn bị huấn luyện bắn súng, hai người lái xe tới nhà cũ của Tạ Lê Thần.



Trên sân gôn, quản gia đưa các nữ hầu và người làm vườn, dựa theo bản vẽ Vinh Kính cho, lắp đặt bia ngắm. Vinh Kính dùng nhà kính thủy tinh để trồng hoa hồng, cải tạo thành phòng làm việc.



Nâng bàn lên, Vinh Kính bắt đầu lắp súng.



"Ha ha." Tạ Lê Thần ngồi ở xích đu giữa bụi hoa hồng phía sau, nhìn Vinh Kính cười khúc khích.



"Sao vậy?" Vinh Kính thuận miệng hỏi một câu.



"Thỏ Kính, cậu có xem Vua Súng chưa?" Tạ Lê Thần hai tay nâng cằm hỏi. (Vua Súng: Thương Vương, tên một bộ phim TQ)



Tuy hỏi, nhưng thật ra y không kỳ vọng Vinh Kính sẽ trả lời, bởi vì con thỏ này không có khả năng cảm thấy hứng thú với các loại tiết mục điện ảnh và truyền hình.



Không ngờ Vinh Kính quay đầu, hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một người nét cười.



Tạ Lê Thần ngẩn người, giật mình, "Xem rồi a?"



"Ừ." Vinh Kính gật đầu, "Tôi cũng rất thích xem phim."



"Vậy thật đúng là khiến tôi có chút bất ngờ." Tạ Lê Thần đên bên bàn lấy cái ghế, kéo qua ngồi xuống, hỏi, "Thích xem phim bắn nhau hay phim cảnh sát bắt tội phạm?"



Vinh Kính nhún nhún vai, "Đều thích."



"Vậy cậu nói... Giết người thực sự có nghiện không?"



"Sao có thể, anh không hiểu bộ phim đó sao?" Vinh Kính gãi gãi cằm, "Đó chỉ là đối với biến thái cuồng giết người bẩm sinh mà nói thôi."



"Vậy thứ đó đúng là bẩm sinh?" Tạ Lê Thần nâng cằm, "Thường sẽ có trắc nghiệm tâm lý về mặt này."



"Đó đều là gạt người." Vinh Kính hời hợt nói, "Nếu như một người có thể cường đại đến mức được xưng là biến thái, anh nghĩ một trắc nghiệm tâm lý đơn giản là có thể thí nghiệm ra?"



"Ừm... Vậy cậu cho tới bây giờ, có từng gặp phải kiểu biến thái đó chưa?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ.



"Có." Vinh Kính gật đầu, "Lúc tôi còn làm cảnh sát, chuyên môn phụ trách điều tra loại vụ án trọng đại này, đối phó đều toàn mấy kẻ có thể được xưng là biến thái."



"Không tệ ha, nghe rất thú vị." Tạ Lê Thần khóe miệng nhoẻn một chút, nhìn ra được, cậu ấy hình như tâm trạng đang tốt.



Vinh Kính lắp súng xong đưa cho y, "Cầm."



Tạ Lê Thần nhận lấy, Vinh Kính đưa y ra bên ngoài, thấy sân gôn đã hoàn toàn biến thành một bãi bia huấn luyện bắn súng.Vinh Kính không khỏi tán thán, "Động tác nhanh như vậy... Quản gia rất có khả năng a!"



"Cái đó là tất nhiên." Tạ Lê Thần nhìn khẩu súng trong tay, hỏi Vinh Kính, "Rồi sao nữa?"




"Vậy..." Tạ Lê Thần thu hồi súng, có chút mất tự nhiên, "Cảm ơn..."



Mắt Vinh Kính nheo lại hơn, tiếp tục uống trà.



Tạ Lê Thần ho khan một tiếng, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng vẫn hỏi một câu, "Cậu đi điều tra người cảnh sát kia, là vì tôi a?"



Vinh Kính vốn định tiếp tục chuỗi lời ác độc, nói cái gì mà chỉ vì phải bảo đảm đối tượng hợp tác an toàn, đừng để bị cục đồ ăn nhà anh cản trở các loại, nhưng lời lên đến bên mép rồi lại bị nuốt vào.



Buông ly trà, Vinh Kính lảng sang chuyện khác hỏi một nữ hầu xinh đẹp bên cạnh, "Đêm nay có cái gì ăn ngon không?"



"Vinh thiếu gia muốn ăn cái gì ạ?" Nữ hầu hiển nhiên rất thích Vinh Kính.



"Ăn lẩu đi." Vinh Kính nói, "Đúng rồi, chuẩn bị nhiều thức ăn một chút, thiếu gia nhà cô ăn xong, buổi tối còn phải tập huấn."



"Còn tập huấn?!" Tạ Lê Thần thê thảm, "Không phải đã đạt tiêu chuẩn rồi sao?"



"Anh sợ cái gì?" Vinh Kính đá y một cước, "Buổi tối là huấn luyện lý luận, đi tắm mau!"



Tạ Lê Thần bị đá đi, chạy đi tắm rửa thoải mái, mây đen trong lòng đã sớm tan. Ghé vào trên thành bồn, dùng ngón tay ướt vẽ hình một con thỏ hoạt hình dễ thương trên nền đá màu đen, Tạ Lê Thần khóe miệng có nét cười —— rõ ràng rất đáng yêu nha.



Tắm rửa xong, hai người vừa ăn vừa học tập "Lý luận".



"Giáo sư sinh hóa nhiều tiền như vậy sao?" Tạ Lê Thần vừa nhúng thịt dê vừa xem tài liệu, "Nhà xa xỉ như vậy? Không phải người nghiên cứu khoa học đều rất bình đạm sao?""Gã trước đây là một thương nhân." Vinh Kính trả lời, "Chế thuốc."



"Chế thuốc gì mà nhiều tiền như vậy?" Tạ Lê Thần hiếu kỳ hỏi một câu.



Vinh Kính cười nhạt một tiếng, "Thứ thuốc kiếm được nhiều tiền nhất."



Tạ Lê Thần nhíu mày, "Buôn lậu ma túy?"



"Xác thực mà nói, là phát triển ma túy hóa học thay thế cho ma túy tự nhiên, gã có một biệt hiệu, gọi là Bố già ma túy."



"Chúng ta làm gì phải bảo vệ một kẻ như thế?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Chết sớm còn ít hại người hơn."



"Gã hiện tại đang giúp nghiên cứu thuốc giải độc, còn có mấy thứ loạn thất bát tao khác... Nói chung có thể cứu người gì đó." Vinh Kính buông tài liệu, "Một kẻ tội ác tày trời, cho dù có chết, người bị gã hại chết cũng không có khả năng sống lại. Gã vẫn bị bí mật giam lỏng, ngoại trừ làm nghiên cứu ra, còn có thể dùng gã dẫn dụ đám đồng bọn sau này là đối thủ trong quá khứ."



"Nói cách khác." Tạ Lê Thần hỏi, "Xuất phát từ chủ ý của gã, chưa chắc không muốn bị phần tử khủng bố bắt cóc, có đúng không?"



"A." Vinh Kính lắc đầu, "Cái này tôi thật sự nhìn không ra, tuy rằng nghe nói gã đã cải tà quy chính, đồng thời vô cùng hối hận, thế nhưng còn nhớ câu lời thoại phim kia như thế nào không..."



Tạ Lê Thần cầm lấy lon bia nhẹ nhàng cụng với Vinh Kính, "Giết người sẽ nghiện ... Biến thái đều là bẩm sinh."