Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng
Chương 50 : Câu chuyện của sát thủ
Ngày đăng: 21:13 19/04/20
Vinh Kính cùng Tạ Lê Thần lái xe tới một quảng trường rất hẻo lánh, ánh đèn neon ở đường đi hai bên chiếu rọi những người phụ nữ ăn mặc thiếu vải, khiến Tạ Lê Thần hiểu được đây là nơi nào, y bỗng nhiên thấy thú vị, công việc của Vinh Kính không thể tránh được phải thường tiếp xúc với một vài mặt đen tối của cuộc sống, nhưng cậu ấy vẫn có thể duy trì một phần đơn thuần rất đặc biệt, quả nhiên là một thể mâu thuẫn sao?
Rất nhanh, hai người tới một lối vào tầng hầm ngầm đơn sơ, Vinh Kính gõ gõ cửa sắt. Một phiến cửa sổ nhỏ trên cửa hộ mở, bên trong có người nhìn ra bên ngoài, thấy là Vinh Kính, liền mở cửa.
Vinh Kính từ túi trước móc ra tiền mặt đưa cho ông lão vội tới mở cửa, ông lão kia nhận, để hai người đã vào.
Tạ Lê Thần đi theo phía sau Vinh Kính, nhỏ giọng hỏi, "Thỏ, phía dưới là cái gì? sòng bạc Ngầm, đấu trường, hay là trường gì đó?"
"Đã nói không phải đóng phim rồi mà, chỉ là tìm một người mà thôi." Vinh Kính thấy y lại hưng phấn, còn muốn giơ tay tháo kính râm, lập tức một chưởngđánh qua, "Không được tháo!"
Tạ Lê Thần có chút không nói gì, "Ở đây tối như bưng, cậu bắt tôi đeo kính râm thì đi như thế nào a?"
"Lát mà bị nhận ra thì phiền phức đó!" Vinh Kính giơ tay đeo lại kính râm cho y, hay rồi, Tạ Lê Thần cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là luống cuống.
Hai người theo bậc thang đi xuống, một đường đến tầng hầm ngầm, phía trước lại có một cánh cửa mở, bên trong truyền ra một giọng nói, "U, Vinh Kính, đã lâu không tới, cũng biết đến thăm chị hả."
"Thật lâu không gặp." Vinh Kính cũng gật đầu, hai mắt chú ý một mảnh giấy vụn hình vuông trên mặt đất ở cửa.
Tạ Lê Thần quan sát bốn phía, xuyên qua kính râm cật lực nhìn, phát hiện chỉ là một căn hầm bình thường mà thôi. Cùng loại với quán bar một gian nhỏ, nguyên mặt tường đều là giá rượu, phía trước có một quầy bar nhỏ, trên đó cũng đều là những thứ một quán bar nên có. Tạ Lê Thần nhìn ra được, chủ nhân gian phòng này vô cùng thích rượu, bất quá ở đây khiến y không chắc là dùng để làm gì, tiếp khách riêng? Hay doanh nghiệp đối ngoại?Tiếp đãi hai người họ là một người phụ nữ rất đẹp thế nhưng đã có chút tuổi, Tạ Lê Thần suy đoán, đây có thể chính là vị "mama tang" mà Vinh Kính gọi kia.
"A?" Đối phương hiển nhiên có chút hứng thú với Tạ Lê Thần, "Vinh Kính, đây là người hợp tác mới?"
Vinh Kính không trả lời, chỉ nói với Tạ Lê Thần, "Có thể gọi là chị Mai."
Tạ Lê Thần gật đầu, có chút khó hiểu thân phận chị Mai này, không phải là kiểu người trung gian thường thấy trên phim, hoặc là nhân vật quan trọng liên quan đến cả chính lẫn tà đạo đấy chứ.
Đang miên man suy nghĩ, chị Mai cũng nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, hỏi Vinh Kính, "Cậy ta hình như giống ngôi sao gì đó a..."
Vinh Kính không đợi chị ta nói xong, đã ngắt lời, hỏi chính sự, "Giúp tôi tra xét chưa?"
"Tra rồi." Chị Mai lấy ra giấy tờ, cho Vinh Kính, "Mấy ngày hôm trước, vừa có một Black Dog đến đây. Loại hình vũ khí hắn am hiểu sử dụng không khác mấy với thông tin cậu cung cấp, điều kiện cũng vậy. Thuê một sát thủ như vậy cần rất nhiều tiền, theo nguồn tin của chị không nghe ngóng được có a thuê hắn, thế nên phỏng chừng lần này chỉ là ân oán cá nhân."
"Ân oán cá nhân?" Vinh Kính cau mày, "Đoàn Dương đắc tội ai rồi?"
Chị Mai nhún vai, ý bảo Vinh Kính tự xem tài liệu, "Cậu hẳn là biết."
"Mặc kệ đi, chó cắn chó mà thôi." Vinh Kính nói rồi, chạy vào lục tung tìm ra một bộ áo chống đạn đến, đưa cho Tạ Lê Thần.
"Không phải chứ!" Tạ Lê Thần nhíu mày nhìn bộ áo chống đạn dày cộm, "Tôi không mặc đâu, mặc vào to như gấu thế làm sao hóa trang a?"
"Chậc!" Vinh Kính nghiêm túc nói, "Đưa thì anh phải mặc, không được tranh luận."
"Sao?" Tạ Lê Thần giơ tay niết cằm Vinh Kính, "Thỏ, cậu cũng quá kiêu ngạo đó!"
"Tin hay không tùy anh, nhưng mà có mạo hiểm!" Vinh Kính đánh tay y ra, nói tiếp, "Mấy năm qua, Seven vẫn truy đuổi Đoàn Dương, trước trước sau sau đã giết chết không ít người bên cạnh hắn! Mà Đoàn Dương cũng chưa hề dừng việc truy bắt giết gã, vì thế vài nhóm sát thủ cũng đã chết, còn có một vài thân nhân bạn bè của Đoàn Dương ... Nói chung hai kẻ đó là một mất một còn! Vì vậy sẽ cùng chịu thiệt."
Tạ Lê Thần nghe xong có chút chán ghét, "Ân oán cá nhân, làm gì phải liên lụy cả người vô tội nữa?"
"Mặt khác, Kolo tra được hồi Five còn sống, có chút qua lại với người nhà của Tô Phương Vân."
"Nghi ngờ Đoàn Dương là người nhà Tô Phương Vân?" Tạ Lê Thần nghe ra được chút đầu mối, "Có thể là đã âm thầm bàn bạc? Lần này Seven đến, cũng có liên quan tới bọn họ?"
"Có khả năng." Vinh Kính giận tái mặt, "Thế nên mới nói, ở cùng Đoàn Dương lúc nào cũng có thể bị liên lụy, anh..."
Vinh Kính nói còn chưa dứt lời, đã thấy Tạ Lê Thần cầm áo chống, đặt trên người anh, "Mặc vào."
"Tôi không cần!" Vinh Kính bất mãn, "Anh mới là cục đồ ăn."
"Hoàn toàn không liên quan đến việc có là cục đồ ăn hay không." Tạ Lê Thần thần sắc nghiêm nghị, "Cậu cũng quá trì độn, cậu chẳng lẽ không biết Đoàn Dương hắn trong lòng có cậu sao?"
Vinh Kính khựng lại, tuy rằng mọi cách không thừa nhận, nhưng không ai ngốc cả, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.
Tạ Lê Thần mặc áo chống đạn cho anh, "Seven hận Đoàn Dương như vậy tất nhiên muốn dằn vặt hắn. Dùng phương pháp gì dằn vặt là tốt nhất? Tất nhiên là hạ thủ từ thân nhân bạn bè người quan trọng rồi, cậu còn không phải là mục tiêu quan trọng sao!"
"Cần lo lắng cũng là Tô Phương Vân chứ? Đó mới là bạn gái chính quy." Vinh Kính bất mãn, "Không liên quan đến tôi!"
"Cậu không thích nhưng không ngăn được người ta tương tư đơn phương a, nếu như hai người bọn chúng đều là biến thái, vậy không phải người bị kẹp ở chính giữa gặp nguy hiểm nhất sao?" Tạ Lê Thần nói xong, mặc áo cho Vinh Kính, kéo anh, "Đi thôi, chúng ta hôm nay xem tình hình, vừa lúc điều tra quá khứ một chút."
Vinh Kính bị Tạ Lê Thần kéo ra cửa, trong lòng đã có chút là lạ, Tạ Lê Thần như thế tính là quan tâm sao?