Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha - Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 7 : Left, Right, GoGoGo

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


Vinh Kính tất nhiên là nghe thấy Tạ Lê Thần báo tin, nhìn xuống tình hình máy tính, virut đã hạ, máy vi tính cũng bắt đầu một lần nữa khởi động, bất quá chí ít còn cần cỡ 30 giây đến một phút nữa, sau đó muốn tắt ngay máy cũng phải ít nhất năm giây. Thế nhưng dựa theo cự ly, Charles đi đến đây tuyệt đối không đến 30 giây.



Giờ thì Tạ Lê Thần là không thể làm gì cả, hiện tại làm gì nhất định sẽ khiến Charles hoài nghi.



Chính lúc này, điện thoại reo làm giật mình, tin nhắn!



Vinh Kính có chút tức giận, Tạ Lê Thần cục thức ăn chính là cục thức ăn, thời điểm mành chỉ treo chuông thế này còn đi gửi tin nhắn làm rối.



Lúc này phía xa xa hành lang đã có tiếng bước chân truyền đến.



Vinh Kính đứng ra phía sau cửa chuẩn bị chờ lúc người vào đột ngột tập kích, móc điện thoại ra liếc mắt đọc...



Tin nhắn Tạ Lê Thần gửi tới chỉ có 2 chữ —— khóa cửa!



Ây...



Vinh Kính cảm thấy trên ót có một giọt mồ hội bự chảng, thiếu chút nữa quên có thể khóa cửa!



Nhanh chóng trở tay khóa cửa, đẩy tủ qua chắn ngang, cũng may Charles này có tật giật mình, cửa đặc biệt đặc biệt dày, dùng cả mấy ở khóa khóa lại, kiểu gì cũng có thể chống đỡ được hai phút.Đảo mắt, thấy hai người té xỉu trên sô pha giống như sắp tỉnh, Vinh Kính thấy nữ sinh kia quần áo không chỉnh tề, lát nữa chắc chắn có rất nhiều người chạy vào.



Nghĩ vậy, anh đi qua, nhặt lên một cái áo âu phục trên mặt đất đắp lên người cô gái. Trong nháy mắt cúi đầu, anh phát hiện một thứ...



Chỉ thấy trên mặt thảm lót sàn có một chỗ hơi hở ra.



Vinh Kính cau mày, giơ tay xốc thảm lên, thấy phía dưới có một cái hộp, là hộp băng... Thời này còn có người dùng hộp băng?



Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng phá cửa.



Vinh Kính thấy khởi động máy đã hoàn thành, đem hộp băng nhét vào túi trước, phủ lại thảm, đến bên máy tính ấn nhanh nút tắt máy, nguồn điện bị cắt rồi rút nhanh USB ra, sau đó mở cửa sổ trèo ra khỏi thư phòng...



Mà lúc này trong đại sảnh, Jeff bị vừa hành động Charles thu hút, tới đầu hàng lang, nhìn vào trong.



Tạ Lê Thần bất động thanh sắc tới trước bàn tiệc buffet, lặng lẽ lấy mấy sợi mì đến cạnh một vị mỹ nữ mặc đầm trễ ngực, thả mấy sợi mỳ ở thắt lưng phía sau bộ đầm.



Thả xong y lập tức vọt sangmột bên, không kinh động bất luận người nào.



Mỹ nữ kia thấy Tạ Lê Thần , đánh tiếng bắt chuyện, Tạ Lê Thần cũng cười với cô, đột nhiên bày ra vẻ kinh ngạc trạng chỉ phía sau lưng cô, "Cái gì vậy?"



Mỹ nữ ban đầu thấy Tạ Lê Thần nói chuyện với mình, kích động đến mức có chút khẩn trương, một hồi mới phản ứng được, nhanh chóng giơ tay ra sau sờ, liền mò thấy một cái gì đó dài dài lạnh băng băng dinh dính.



Tạ Lê Thần đột nhiên thấp giọng hỏi, "Rắn hả?"



"Á!"
Vinh Kính mở máy tính bảng, "Nhiệm vụ hoàn thành, ngày mai bắt đầu là trạng thái đợi lệnh, lịch trình của anh nói cho tôi biết, tôi sắp xếp hành động ngày mai."



"OK, nhưng mà cái đó nói sau đi." Tạ Lê Thần nhét túi vào trong tay Vinh Kính, "Đi tắm rửa, thay cái này, chúng ta buổi tối còn hoạt động mà."



Nói rồi, giơ tay lấy ly chữ V trên bàn.



Vinh Kính ngẩn người, mở túi ra nhìn mặt liền tối sầm... Đồ thỏ!



"Tôi... Cự tuyệt!" Vinh Kính giãy dụa.



Tạ Lê Thần ho khan một tiếng, tới gần, ngón tay nhẹ nhàng điểm ngực Vinh Kính, "Đừng cự tuyệt, ngẩng đầu một đao rúc đầu cũng một đao... Nam tử hán đại trượng phu, thắng đẹp mắt cũng phải thua oanh liệt chứ!"



Vinh Kính hít sâu một hơi, giơ tay nhận túi, tàn bạo trừng Tạ Lê Thần, "Anh chờ đó, tôi không để yên đâu!"



Nói xong, đứng dậy đi tắm thay quần áo.



Tạ Lê Thần mỹ mãn rót rượu, ở bên ngoài chờ.



Chỉ chốc lát sau, Vinh Kính thay một thân đồ thỏ, đi ra... Trời giết Tạ Lê Thần đi, đồ thỏ này vốn là áo liền quần, chỉ là thằng nhãi kia cắt đi tay áo và ống quần, còn để lại hai móng lông xù, ống chẽn cao đến tận thắt lưng .



"Hô ~" Tạ Lê Thần huýt sáo, không hổ là rèn luyện qua a, vóc người thật tốt! Da cũng trắng, cái tai lúc lắc, trên cái mông lông xù có một nhúm cầu nhỏ hình đuôi, còn cả hai móng tròn tròn... Tuyệt!



Vinh Kính lấy tư thế thấy chết không sờn đi vào phòng khách, tự thôi miên mình coi như đang làm nhiệm vụ, giơ tay, ngẩng đầu, nhảy!Left Left Right Right



Go Turn Around



Go! Go! Go!



Left. . . Right. . .



"Phụt, ha ha ha..." Tạ Lê Thần phun rượu, đem toàn bộ khả năng cười cả đời hơn hai mươi năm ra mà cười, úp xuống sô pha sống chết cười.



Trong tay ly chữ V rung lắc không ngừng.



Xa xa trong một tòa nhà lớn, Tạ Tảo Thần và Tào Văn Đức cầm kính viễn vọng chĩa tới chĩa lui.



"Nhìn không thấy a!



"Đúng a, nhìn không thấy!"



Vinh Kính hận a... Âm thầm cắn răng, Tạ Lê Thần anh chờ đó, tôi không để yên đâu!