Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 10 : Kỳ cảnh
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Edit: Fin
Beta: Po
Lâm Dạ Hỏa đấu với Triệu Phổ, đây là trận chiến kéo dài hơn một thế hệ vẫn chưa tỷ thí xong.
Vô Sa đại sư và Yểu Trường Thiên, một người có lòng từ bi, một kẻ tội ác chồng chất, một người phổ độ chúng sinh, một kẻ tàn sát sinh linh, năm đó sau một hồi chiến đấu không có kết quả lại kéo dài thêm một thế hệ, toàn bộ sự yên bình đều đã phát sinh biến động.
Không khí trên tràng giáo quân dường như đọng lại trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ở trạng thái nín thở ngưng thần, chờ đợi trận đại chiến này bắt đầu.
Mà những cao thủ trên thành lâu sau khi nghe xong lời của Ân Hậu và Thiên Tôn thì càng thêm khẩn trương — không nên tin vào ánh mắt của mình? Vậy nên tin tưởng vào cái gì?
Đương nhiên, trong những người này không bao gồm Thẩm Thiệu Tây.
Làm một người vô hình, Thẩm Thiệu Tây lúc này đang dùng một đôi mắt khác quan sát cuộc chiến, cũng bởi vậy nên so với tất cả mọi người thì hắn bắt đầu cảm giác được biến hóa đầu tiên…
Đúng như Thiên Tôn nhắc nhở — Gió ngừng rồi!
Mà ngay sau đó, gió lại nổi lên… Theo tiếng gió lớn dần, Thẩm Thiệu Tây nghe được một loại thanh âm quỷ dị, nghe như tiếng mặt tường thành rạn nứt, tất cả mọi thứ đều xáo trộn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?!”
Bên cạnh hắn, Âu Dương Thiếu Chinh đứng dậy hô to, đưa tay ngăn trở cát đá bay loạn xạ…
Trên giáo quân tràng luồng gió yêu ma nổi lên bốn phía, rất nhanh, cuồng phong đã gào thét.
Thiên Tôn ngẩng mặt lên nhìn nhìn bầu trời trên đỉnh đầu dần dần mù mịt, u ám, hỏi Ân Hậu, “Thế nào?”
Ân Hậu gật đầu, “Không tệ!”
“Sao lại như thế?” Âu Dương vỗ vỗ tro bụi trên tóc, phát hiện sức gió nhỏ lại thì thở phào, đột nhiên biểu cảm lại thay đổi một lượt… Sợ tới mức nhảy dựng lên, “Mẹ nó!”
Tất cả mọi người nhìn Âu Dương.
“Cái gì vậy?” Âu Dương xua tay, giống như đang đuổi cái gì ở trước mắt vậy.
Long Kiều Quảng cũng lui ra phía sau một bước, “Tất cả mọi người hãy cảnh giác xung quanh.”
“Oa!” Tiểu Lương Tử đột nhiên chỉ tay xuống phía dưới.
Mọi người vừa nhìn xuống liền cả kinh hít một hơi khí lạnh… Không biết tại sao, trong giáo quân tràng lại có vô số binh lính, mặt trận này thoạt nhìn dị thường đáng sợ, vì mỗi binh sĩ lại y hệt một Quỷ ảnh(18).
(18) Bóng ma
Trên lâu, chúng tướng đều dụi mắt, dưới lâu, nhóm binh lính hình như hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, đều xoay xung quanh.
“ Khống chế Trọng ảnh(19) không hề kém Lão Yểu.” Ân Hậu vuốt cằm gật gật đầu.
(19) Bóng mờ
Thiên Tôn nâng cằm dựa vào tường thành, vừa xoa đầu Tiểu Tứ Tử vừa gật đầu, “Ừ! Hơn nữa tâm địa tốt hơn so với Lão Yểu, không hù dọa tiểu hài tử.”
“Đây chính là Bách Quỷ Trận?” Tiểu Lương Tử hỏi.
“Nhất chiêu trong Bách Quỷ Trận, Trọng ảnh!” Ân Hậu trả lời.
Xung quanh cung điện đều là cột cao, treo một vòng đèn sáng trưng, ở chính giữa có một cái ao, một cây cầu đỏ đi thông giữa hồ sang đảo nhỏ, trên đảo là một quan tài ngọc.
Trước kia bọn Triển Chiêu đã từng gặp qua kết cấu này, năm đó Táng Sinh Hoa ngã xuống cái huyệt kia, cấu tạo hoàn toàn giống thế này…
Bên này cầu có thị vệ gác, còn bên kia, có một người trẻ tuổi đang đứng.
Người này dáng người cao gầy, vận một bộ cẩm bào màu lam, dựa vào ngọc quan mà ngẩn người.
“Đại ca.”
Lan Khắc Di đi lên cầu, kêu một tiếng.
Nam tử đứng bên quan tài quay đầu lại nhìn qua…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy diện mạo rõ ràng của hắn — Người này hẳn là chính là quân chủ mới nhậm chức của núi Bình Chung, Lan Khắc Minh.
Lan Khắc Minh có diện mạo giống với Lan Khắc Di đến bốn năm phần, nhưng không có loại tính cách trẻ con giống đệ đệ, nhìn tổng thể khiến người khác cảm thấy hắn là một người vô cùng trầm ổn. Tóm lại hai huynh đệ này đều là dáng vẻ có khí phách, hơn nữa vừa nhìn đã biết không phải là kẻ ngu dốt.
Lan Khắc Minh chắp tay với Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng cũng đồng thời chắp tay với hắn, nhỏ giọng nói với Công Tôn, “Tiên sinh, tiên hạ thủ vi cường, phải dựa vào ngươi rồi!
Công Tôn sửng sốt.
Ở phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau một cái — Cái gì?
Phong Khiếu Thiên đi theo phía sau, đi đến hành lang cầu liền không tiếp tục đi nữa, cùng Lan Khắc Di đứng ở bên kia cầu mắt to trừng mắt nhỏ, có chút xấu hổ.
Hạ Nhất Hàng mang theo ba người Triển Chiêu tới cạnh quan tài.
Lan Khắc Minh lui ra phía sau một bước, ý bảo mọi người — Các ngươi có thể chiêm ngưỡng dung nhan Lan Khắc Tĩnh Đạc.
Triển Chiêu cảm thấy rất kỳ quái, làm gì có chuyện vừa vào tới cửa liền đến linh đường nhìn mặt người chết? Đây là phong tục ở núi Bình Chung sao?
Mọi người tới bên cạnh quan tài liếc một cái — Đó là một lão già, người ngoại tộc, vận trang phục cẩm bào màu đen nằm ở đó. Lão già này không hẳn là già, khoảng sáu mươi lăm tuổi, thân hình rất gầy yếu, hai gò má hóp lại, mặt xám trắng…
Triển Chiêu cảm thấy tuổi của Lan Khắc Tĩnh Đạc vẫn còn trẻ, cứ vậy mà chết thì có chút đáng tiếc, còn đang thất thần lại cảm giác được Công Tôn đột nhiên kéo cánh tay y.
Triển Chiêu không hiểu mà nhìn Công Tôn.
Chỉ thấy Công Tôn há miệng thở dốc, nhìn khẩu hình, hình như nói hai chữ — Chưa chết!
Triển Chiêu sửng sốt.
Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau hai người bọn họ đột nhiên liếc mắt nhìn ra cửa, thấp giọng nhắc nhở, “Có người đến đây.”
Lan Khắc Minh vươn tay cầm một tấm khăn gấm màu đen, che khuất mặt Lan Khắc Tĩnh Đạc, rồi quay đầu lại liếc mắt nhìn Công Tôn một cái.
Công Tôn há miệng nhìn Hạ Nhất Hàng.
Hạ Nhất Hàng nhìn hắn gật đầu.
Lúc này, mọi người mới hiểu được — Trước đây Triệu Phổ và Hạ Nhất Hàng từng đưa Lan Khắc Di một cái hộp gấm để hắn mang về, thì ra cái hộp đó là một kế sách a! Khó trách ngay cả Công Tôn cũng mang theo, xem ra đây là mấu chốt để thành lập hữu nghị với núi Bình Chung, trừ bỏ việc phá án để tìm ra hung thủ thay hai huynh đệ bảo trụ vương vị ra, còn phải cứu sống vị lão hoàng đế này nữa!.