Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 102 : Bí mật gia tộc
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Công Tôn Mỗ tìm được quyển trục thì liền ném cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hai người mỗi người cầm lấy một đầu kéo quyển trục ra xem thử.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên đống sách, ngẩng đầu đọc nội dung trong quyển trục...
Quyển trục rất dài, bên trên có vẽ người, tổng cộng là mười ba người và nét vẽ rất sắc sảo. Mười ba người này bao gồm năm nữ tám nam, đều mặc y phục màu đen và dùng khăn đen che mặt, kiểu tóc thì khác nhau nhưng trên cánh tay trái của mỗi người đều có một bao cổ tay bằng hắc kim, trên đó có một hoa văn nhền nhện màu đỏ sậm —— đúng là dấu hiệu của Ác Đế.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Công Tôn Mỗ.
Công Tôn Mỗ nhìn lại hai người họ, tựa vào núi sách mỉm cười với cả hai, “Sát thủ.”
“Có danh tiếng gì không?” Triển Chiêu hỏi, “Con không nhớ có tổ chức sát thủ nào có mười ba người.”
“Ha ha.” Công Tôn Mỗ bật cười chọc vào trán Triển Chiêu. “Người tốt như ngươi mà có thể sống thoải mái vui vẻ ở Khai Phong, Triệu Trinh quả thật là một vị Hoàng đế tốt!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu —— sao tự nhiên lại kéo đến chỗ Triệu Trinh rồi?
“Mười ba sát thủ này đều là những sát thủ do triều đình huấn luyện.” Nụ cười trên mặt Công Tôn Mỗ biến mất. “Chúng là quái vật được Hoàng gia nuôi dưỡng.”
“Khó trách chưa từng nghe thấy, họ đều là những sát thủ bị xóa bỏ sự tồn tại phải không?” Bạch Ngọc Đường nhìn lại bức họa trên quyển trục. “Nguồn gốc của Ác Đế Thành này là từ mười ba người này sao?”
“Tức là mục đích chính là khôi phục tiền triều ạ?” Triển Chiêu hỏi.
“Ha ha.” Công Tôn Mỗ vươn tay bế Tiểu Tứ Tử đang ngủ gà ngủ gật ôm lại lắc ru, vừa không nhanh không chậm mà đáp. “Biết một con quái vật được sinh ra như thế nào không?”
Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều mờ mịt.
Công Tôn Mỗ thấy Tiểu Tứ Tử đã ngủ say nên không lắc nữa, dựa vào núi sách để cho bảo bối dựa vào trước ngực mình, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé. “Để nuôi dưỡng ra được một cao thủ rất khó, trong một trăm tiểu hài nhi chưa chắc có được một đứa có thiên phú kinh người. Khi còn bé được dạy dỗ như nhau, lớn lên có được đứa nào ra hồn hay không thì ai mà biết được. Muốn bồi dưỡng ra được nhân tài như các ngươi thì phải bỏ ra bao nhiêu công sức, các ngươi chắc biết chứ?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, quả thật là rất có lý.
Công Tôn Mỗ nhìn Tiểu Tứ Tử say ngủ trong lòng mình, nụ cười dần dần trở lại trên môi. “Bắt đầu từ khi hài tử còn nhỏ như thế này đã phải nuôi dạy nó, dạy cho nó biết đạo lý, dạy võ công, dạy học vấn, còn phải dạy cho nó cả cách đối nhân xử thế. Đợi cho hài tử lớn hơn một chút, bắt đầu bị thế tục nhuộm màu thì phải canh chừng nhắc nhở, tiêu phí mười mấy, hai mươi mấy năm trông chừng cho đến khi nó lớn lên, có một cuộc sống bình an… ngoại trừ thân nhân, còn có cả sư phụ, bằng hữu, đối thủ…đây chính là cách tạo nên một con người. Bất luận là sinh ra trong may mắn hay bất hạnh thì để một con người có thể trưởng thành đều không dễ dàng, để trở thành một con người bình thường đã khó rồi, có thể lớn lên mà còn trở nên nổi bật thì phải trả một cái giá lớn hơn, gian khổ hơn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.
“Một người trả cái giá đắt như vậy là vì cái gì?” Công Tôn Mỗ cười lạnh, “Ai cũng chẳng muốn biến thành một quân cờ dùng một lần rồi bị vứt bỏ. Vấn đề là... bị dùng xong rồi vứt đi vẫn còn tốt, chỉ e ngay cả sự tồn tại cũng bị xóa sạch. Ngươi trải qua nhiều gian khổ như vậy, kết quả lại giống như chưa từng tồn tại… Bất kỳ ai nếu gặp phải chuyện này đều sẽ biến thành quái vật!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn quyển trục kia, suy nghĩ một lúc rồi hỏi. “Những sát thủ này là những người bị Hoàng gia vứt bỏ sao?”
“Đội quân này chuyên phụ trách ám sát, đều là thân tín của Hoàng đế.” Công Tôn Mỗ hết nắm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tứ Tử chơi đùa lại nhẹ nhàng ấn ấn đầu mũi của bé, nói tiếp. “Khi muốn trừ bỏ những kẻ phản nghịch thì dùng họ, khi muốn giết gà dọa khỉ thì lại tiếp tục dùng họ, tất cả những việc bẩn thỉu nhất đều giao cho họ làm, cuối cùng lại biến họ thành kẻ ác để tiêu diệt.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, thì ra là như thế.
“Đám người kia vốn là cô nhi, trong số mười ba người đó có một kẻ được xem như là đại ca, họ Chu, bởi vì rất giỏi về chiến thuật cũng như tính cách độc ác mà được gọi là Ác Chu. Mười ma người này cũng được gọi là nhóm Ác Chu, không có nhiều người biết về sự tồn tại của nhóm Ác Chu này. Cuối cùng Ác Chu bị xử cực hình, theo ta được biết thì mười ba người này đều chết hết... hơn nữa đều chết rất thảm. Suốt cuộc đời của họ từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi đều vô cùng bi thảm như vậy.”
Triển Chiêu nhìn kỹ dấu ấn trên cánh tay những người đó. “Hình xăm của Ác Đế Thành cũng đều ở trên cánh tay trái, đây chắc hẳn không phải là trùng hợp.”
Triệu Phổ nheo mắt, “Ngươi không lấy than ném đuổi hắn ra ngoài à?”
Công Tôn liếc Triệu Phổ, ý là —— ngươi có muốn nghe nữa không? Đừng cắt ngang!
Triệu Phổ lập tức đem những lời định nói nuốt ngược trở về nghe tiếp.
“Đại ca nói vốn là huynh ấy không được phép nói chuyện này. Phụ thân bắt đại ca đến chết cũng không được nói, còn ép huynh ấy phải thề. Nhưng đại ca sợ trong lòng của ta có khúc mắc nên nhịn không được mới đến nói cho ta biết.” Công Tôn nói. “Đại ca nói với ta, người trong nhà không phải muốn xa lánh ta, càng không phải phụ thân không yêu thương ta, ông ấy đối xử với ta như vậy là có lý do. Đại ca nói thật ra cha rất quan tâm đến ta nhưng bất đắc dĩ lắm mới phải bất hòa với ta, nguyên nhân cụ thể là bí mật của gia tộc, quan hệ đến an nguy của ta nên đại ca không thể nói. Đại ca chỉ cầu xin ta không nên thù hận cũng đừng đau lòng, chỉ cần nhớ phụ thân làm như vậy là vì bất đắc dĩ, là vì muốn tốt cho ta là được!”
Triệu Phổ gật đầu, “Thì ra là thế... ta đã nói tại sao lại kỳ lạ như vậy. Thế sau khi ngươi nghe hết rồi thì cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa?”
Công Tôn nhún vai, “Quả thật sau khi ta nghe xong những lời này thì thoải mái hơn không ít, hơn nữa đại ca hoàn toàn không có lý do gạt ta, chẳng có chỗ nào có lợi cho huynh ấy cả.”
“Vậy ngươi không tìm hiểu xem rốt cuộc là bí mật gia tộc gì sao?” Triệu Phổ hỏi. “Không hiếu kỳ à?”
Công Tôn nhìn trời. “Ai rảnh chứ? Lúc đó mới ôm Tiểu Tứ Tử về, bản thân thì chưa đến hai mươi. Ngươi có biết một đại nam nhân một mình nuôi hài tử khó khăn đến thế nào không? Cũng may khi còn bé Tiểu Tứ Tử rất ngoan nên ta mới có thời gian vừa chăm sóc nhi tử vừa nghiên cứu y thuật. Ai thèm quan tâm bí mật gia tộc gì chứ, tự kiếm thêm việc!”
Triệu Phổ mỉm cười nhìn Công Tôn, gật đầu.
“Làm gì đấy?” Công Tôn nhìn hắn.
Triệu Phổ cười nói, “Đừng coi ngươi là một thư sinh, cánh tay gầy như chiếc đũa nhưng tính tình đúng là hào sảng! Đại gia ta vừa ý chính là điểm này!”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ cười, tranh thủ cơ hội đột nhiên đẩy lưng ghế...
“Rầm” một tiếng, Triệu Phổ ngã từ trên ghế xuống, quỳ mọp dưới đất rống lên. “Ngươi dám đánh lén ta!”
Công Tôn thấy ra tay thành công, cực kỳ vui sướng, sợ Triệu Phổ trả thù, vội cầm miếng dưa hấu bỏ chạy.
Cửu vương gia từ trên mặt đất bò dậy.
Bên ngoài quân trướng, Hạ Nhất Hàng đứng hóng gió lạnh đã lâu lúc này mới chậm rãi đi vào, nhìn chằm chằm vào Triệu Phổ đang đứng dậy, lắc đầu “chậc chậc” hai tiếng, “Ngươi đúng là khó lường nhỉ?!”
Triệu Phổ phủi bụi trên áo, làm như nghe không hiểu. “Gì?”
“Công phu ngồi một chân ghế này của ngươi đã bị chúng tướng trong quân doanh đánh lén bao nhiêu lần nhưng có ai thành công đâu? Ngay cả ta cũng không có cách nào làm ngươi ngã xuống được. Thế mà hôm nay Công Tôn chỉ đẩy nhẹ có một cái mà có thể làm ngươi ngã sấp mặt sao?” Hạ Nhất Hàng cầm lấy một miếng dưa trên bàn mà cắn. “Ngươi cũng chẳng khác mấy với Chu U Vương phong hỏa hí chư hầu (*) năm đó, cũng may mà ngươi không phải là Hoàng đế chứ nếu không chắc chắn là một tên hôn quân!”
(*)Điển tích Chu U Vương vì đổi lại một nụ cười của nàng Bao Tự mà đốt lửa giả vờ vương đô bị thất thủ để đùa giỡn với các chư hầu, để rồi cuối cùng khi vương đô bị xâm chiếm thật thì đốt lửa cầu cứu không ai tin nên mất nước. Chính vì vậy mà Bao Tự sau này được lưu truyền là “Hồng nhan họa thủy”
Triệu Phổ cười hì hì trưng ra vẻ “mặt dày vô sỉ”, vung tay áo nghênh ngang đi ra ngoài. “Đại gia ta cam tâm tình nguyện để đập mặt xuống đất, sao nào?!”
Hạ Nhất Hàng bất đắc dĩ lắc đầu, muốn thu dọn bàn Chủ soái, liếc mắt một cái liền thấy tấm bản đồ mà Triệu Phổ vừa xem.
Hạ Phó soái cầm tấm bản đồ lên xem xét, có chút khó hiểu —— sao Triệu Phổ lại xem tấm bản đồ này?