Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 105 : Gặp gỡ
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Trong lều của Công Tôn Mỗ, lão gia tử vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, đang ngồi bên bàn uống trà.
Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử vừa mới viết xong bài tập mà Công Tôn giao cho hai đứa, lúc này lão gia tử đang lật xem chữ hai đứa viết, vừa xem vừa khen ngợi. “Ha, hai tiểu hài nhi các cháu viết chữ không tồi đâu, tôn nhi ngoan của ta quả nhiên biết dạy dỗ!”
Cầm, kỳ, thi, họa của Tiểu Tứ Tử không tồi, dù sao cũng được một tay Công Tôn nuôi lớn, tất nhiên phải có phong thái của tiểu tài tử rồi.
Nhưng Tiểu Lương Tử lại được nuôi thả, vì thế nên chữ viết rất khó coi, một đám thư sinh phu tử của Thái Học cùng với Công Tôn đều không có cách nào sửa cho bé viết chữ đàng hoàng lại được. Mỗi lần Triệu Phổ cầm công khóa của Tiểu Lương Tử lên xem đều bảo là y như mèo quào.
Hôm nay lão gia tử lại khen chữ bé viết đẹp khiến Tiểu Lương Tử trợn tròn mắt. “Lão gia tử, người là người đầu tiên trên đời này khen chữ con viết đẹp đấy!”
Tiểu Tứ Tử vui vẻ ngồi bên cạnh khích lệ Tiểu Lương Tử. “Xem đi Tiểu Lương Tử, Tiểu Màn Thầu (1) cũng bảo ngươi cố gắng luyện thì sẽ viết đẹp mà!”
“Tiểu Màn Thầu là ai?” Công Tôn Mỗ tò mò.
“Tiểu Màn Thầu là Bao Duyên.” Triển Chiêu bọn họ từ bên ngoài đi vào. “Công tử nhà Bao đại nhân!”
Công Tôn cũng nói, “Bao Duyên chính là Trạng nguyên, được hắn chỉ bảo đích thực sẽ có tiến bộ...”
“Ngươi xác định là có tiến bộ?” Người vừa hỏi chính là Bạch Ngọc Đường, Ngũ gia đang cầm công khóa của Tiểu Lương Tử lên xem, vừa xem vừa lắc đầu.
Mọi người đi qua nhìn thử xong liền không biết nói gì —— đứa nhỏ này đi theo một đám tài tử luyện chữ nửa năm mà chẳng có chút tiến bộ nào.
Cửu vương gia vuốt cằm gật đầu —— Công Tôn Mỗ đúng là người biết dỗ ngọt, vậy mà còn khen là chữ tốt được?!
Lâm Dạ Hỏa đá Tiểu Lương Tử, “Câm bốn chân nhà ta mà viết chữ chắc còn đẹp hơn ngươi!”
Công Tôn Mỗ lúc này liền lắc đầu: “Không phải là lỗi của hài nhi này!”
Tiểu Lương Tử chớp mắt mấy cái.
Lão đầu vươn tay nắn thử cánh tay của Tiểu Lương Tử, hoàn toàn khác với Tiểu Tứ Tử, toàn thân của đứa nhỏ này cực kỳ rắn chắc. “Cánh tay của người luyện võ rất cứng rắn, lực tay quá mạnh thì đương nhiên không thể viết chữ đẹp được!”
Tiểu Lương Tử nhìn cây bút lông trong tay.
Lão đầu rút một tờ giấy ra đưa tới trước mặt Tiểu Lương Tử: “Cháu viết một nét phẩy (丿) cho ta xem!”
Tiểu Lương Tử liền vẽ một nét trên giấy.
“Ừm...” Công Tôn nhìn thoáng qua, “Nét phẩy này ngược lại viết rất đẹp!”
Những người khác cũng đều gật đầu.
“Viết chữ bát (八) xem nào!” Lão đầu lại bảo.
Tiểu Lương Tử liền viết một nét phẩy một nét mác.
Triển Chiêu cầm lấy tờ giấy kia nghiêng đầu nghiên cứu một lúc. “Kỳ lạ, nếu chỉ đơn thuần viết một nét phẩy và một nét mác thì viết rất tốt, nhưng sao hợp lại thì nhìn rất mất tự nhiên vậy?”
“Là vì chỗ này!” Công Tôn Mỗ vươn tay nắn cánh tay của Tiểu Lương Tử.
Tất cả mọi người tò mò nhìn cánh tay của Tiểu Lương Tử. “Có vấn đề gì?”
“Rắc rối?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Bằng hữu này thật sự là đã rất lâu không gặp!” Lục Thiên Hàn dường như rất khó xử. “Ta cũng không chắc người này có phải là bằng hữu của ta không nữa.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt nhìn Lục Thiên Hàn, “Không phải bằng hữu... vậy là ai?”
“Theo ta được biết...” Lục Thiên Hàn nhíu mày, “Bằng hữu của ta hẳn là đã chết từ rất nhiều năm trước.”
Bạch Ngọc Đường giật mình, “Cái gì...”
Lục Thiên Hàn thở dài, “Nếu người đó không chết thì thật sự là cảm tạ trời đất. Nhưng năm đó ta biết chính xác là người đó đã chết... mặc dù rất nhiều người không biết.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy là lần này có khả năng là bạn cũ gặp lại... cũng có khả năng là âm mưu hoặc một cái bẫy nào đó có phải không ạ?”
Lục Thiên Hàn gật đầu, “Cô cô của ngươi vốn thẳng ruột ngựa, mang nó theo...”
Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, đột nhiên bật cười.
Lục Thiên Hàn bất đắc dĩ mà nhìn ngoại tôn, “Khi còn bé thật không nên để cho lão đầu kia chăm sóc ngươi, cười lên rất giống hắn!”
Bạch Ngọc Đường xấu hổ ho khan một tiếng, nói, “Ngoại công, người có biết cái tính thẳng ruột ngựa của cô cô là giống ai không?”
Lục Thiên Hàn không hiểu.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ ông, “Giống ngoại công đấy!”
Lục Thiên Hàn bất mãn.
Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, “Nếu đối phương có bẫy thì phương pháp tốt nhất chính là tương kế tựu kế.”
Lục Thiên Hàn gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Bạch Ngọc Đường ngược lại rất thẳn thắn. “Ngoại công, muốn đi gạt người, hai ta không được, cần phải tìm một người khôn khéo.”
“Ừm...” Lục Thiên Hàn ngẫm nghĩ, hỏi, “Tìm ai?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười cười, giơ tay vẫy vẫy ra xa xa.
Lục Thiên Hàn nhìn lại thì thấy một bóng đỏ chợt lóe lên trước mắt, Triển Chiêu đáp xuống, cười tủm tỉm nhìn hai người.
Xa xa, Ân Hậu và Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau —— thế nào mà bé Mèo kia cũng chen một chân vào vậy?
Triển Chiêu đáp xuống đất thì đứng bên cạnh Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn hắn —— làm sao vậy?
Bạch Ngọc Đường nói, “Khả năng có bẫy.”
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu, “Hiểu rồi.”
Cứ như vậy, Lục Thiên Hàn mang theo hai người đi gặp vị bằng hữu xa cách từ lâu nay lại trùng phùng, chết rồi lại phục sinh kia.