Hắc Phong Thành Chiến Ký
Chương 107 : Khúc mắc
Ngày đăng: 01:06 19/04/20
Đối với vấn đề của Lục Thiên Hàn, sắc mặt Cổ Kính Chi vẫn bình thường, mỉm cười cho Lục Thiên Hàn một đáp án. “Muốn mang tôn nhi đi một chuyến đến Băng Nguyên Đảo.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không có phản ứng gì, còn Lục Thiên Hàn thì tỏ ra khó hiểu. “Đến Băng Nguyên Đảo à?”
Cổ Kính Chi gật đầu.
Lục Thiên Hàn ngẫm nghĩ, dường như không hài lòng với đáp án kia. “Vậy ngươi trực tiếp đi không được sao?”
Cổ Kinh Chi cười lắc đầu, không nhanh không chậm mà mở miệng, thay đổi một lý do khác nói với Lục Thiên Hàn, “Ta vừa mới đến Hắc Phong Thành chưa được bao lâu, vì tôn nhi đã trưởng thành, nó cũng coi như là văn võ toàn tài nên muốn tòng quân.”
Lục Thiên Hàn nhìn Cổ Kính Chi. “Rồi sao?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tội nghiệp cho vị lão hữu này —— muốn giao lưu với ngoại công thật vất vả...
Cổ Kính Chi nói, “Nó không có nhiều bằng hữu lắm vì tính cách có hơi quái lạ, nên ta muốn cho nó quen biết vài bằng hữu đồng trang lứa.”
Vừa nói Cổ Kính Chi vừa nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Nếu có cơ hội thì tốt nhất là có thể để cho nó gặp được Triệu Phổ!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lặng lẽ thở dài, phải nói trắng ra như vậy mới có thể khiến cho ngoại công hiểu được!
Với đại đa số mọi người mà nói, nếu như quả thật là lão bằng hữu thì chỉ cần người này mở đầu một câu “bằng hữu của tôn nhi không nhiều lắm” thì người kia nên nói tiếp một câu, “tôn nhi nhà ta cũng vậy, thế thì để cho chúng nó làm bằng hữu với nhau... vân vân”. Tiếc là ngoại công lại là người tuyệt đối không hiểu được loại đạo lý đối nhân xử thế này, nếu không thì người đã không phải là Lục Thiên Hàn.
Lục Thiên Hàn nghe hết nhưng dường như vẫn chưa hiểu ý, lại hỏi, “Thế thì trực tiếp đi tìm Triệu Phổ, tìm ta có ích gì đâu?”
Yêu Trường Thiên một tay cầm chén, một tay chống cằm ngửa mặt ngẩn người, Bạch Quỷ Vương lúc này đang “để tay lên ngực tự hỏi lòng”, “Muội tử à... rốt cục muội vừa ý hắn điểm nào? Đây chẳng phải chỉ là một tên đầu gỗ tương đối đẹp mã thôi sao? Tính cách y chang như cá mặn (1) vậy!”
(1) Cá mặn (hàm ngư): ở Việt Nam thì cá mặn là các loại cá được ủ mắm hoặc muối nguyên con, còn ở TQ, cá mặn là cá đã được ướp muối phơi khô, mà cá ướp muối phơi khô thì tất nhiên là chết ngắc rồi =)) tự hiểu là bác Yêu đang mắng bác Lục thế nào rồi hen, vừa khô vừa đơ =))
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên là hiểu tính tình của Lục Thiên Hàn, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì không thể nói là lời của Lục Thiên Hàn không có lý! Nếu lời nói của Lục Thiên Hàn có vấn đề thì chỉ là vì ông không giỏi giao tiếp, nhưng về mặt ý nghĩa lại không sai... Quả thật hai lý do mà Cổ Kính Chi đưa ra không đủ để ngàn dặm xa xôi gọi Lục Thiên Hàn từ cực Bắc đến đây.
Nếu nói là muốn gặp lại lão hữu nhiều năm không gặp, như vấn đề mà Lục Thiên Hàn đưa ra lúc trước —— vì sao không liên lạc từ sớm?
Lục Thiên Hàn nhìn Cổ Kính Chi, hiển nhiên ông không có được đáp án hợp lý thì không định bỏ qua.
Cổ Kính Chi bất đắc dĩ, khe khẽ thở dài, “Ngươi vẫn y như xưa, Tiểu Bàn nói đúng, tất cả mọi người rồi sẽ thay đổi, chỉ có mình ngươi là vĩnh viễn không thay đổi.”
Lục Thiên Hàn không đáp, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì tò mò —— Tiểu Bàn là ai?
“Thực ra thì...” Cổ Kính Chi vươn tay, từ trong túi áo lấy ra một thứ đặt trước mặt Lục Thiên Hàn. “Hai lý do khi nãy chỉ là tiện thể, lý do thực sự là đây!”
Lục Thiên Hàn nhìn thoáng qua thứ được Cổ Kính Chi đặt trước mắt, lập tức ngây người ra.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn thử, chỉ thấy trên bàn là một đồng tiền.
Chỉ là khác với những đồng tiền thông thường, những đồng tiền khác đều là ngoài tròn trong vuông, nhưng đồng tiền này lại ngoài vuông trong tròn, hơn nữa bên trong lại là hai vòng tròn lồng vào nhau, hình dạng rất kỳ lạ.
Trên đồng tiền không có ký hiệu nào.
Khi Lục Thiên Hàn nhìn thấy đồng tiền kia thì trong nháy mắt sắc mặt liền trầm xuống.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bất ngờ —— lúc này xung quanh Lục Thiên Hàn phát ra một luồng sát khí lạnh thấu xương.
Mọi người nghe xong đều chau mày —— có cảm giác không tốt lắm...
...
Mà lúc ấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trong viện lại càng lo lắng, khi Cổ Kính Chi lấy một đồng tiền đặt lên trên bàn thì họ đều cảm thấy Lục Thiên Hàn không ổn lắm.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, ngoại công của hắn có chuyện gì với đồng tiền kia vậy? Nếu biết thì để Giao Giao truyền lời!
Bạch Ngọc Đường thì không hiểu sao lại cảm thấy xót xa... Bạch Ngọc Đường vẫn luôn cảm thấy ngoại công của mình là một người không có bí mật, ngoại trừ việc ngoại mẫu mất thì không còn khúc mắc nào tồn tại, nhưng bây giờ xem ra không phải là không có mà là do hắn không đủ quan tâm đến ngoại công mà thôi...
Trong khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang lo lắng thì Lục Thiên Hàn cứ nhìn chằm chằm vào miếng tiền đồng kia, rồi đột nhiên đưa tay vói vào trong áo lục lọi.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tò mò nhìn lão gia tử.
Một lúc sau, Yêu Trường Thiên giơ tay ra, đặt thứ gì đó lên trên bàn...
Đến khi Yêu Trường Thiên thu tay về thì chỉ thấy trên bàn, có một đồng tiền khác giống đồng tiền của Cổ Kính Chi như đúc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.
Lục Thiên Hàn dường như cũng bị bất ngờ —— trước kia khi ông điều tra manh mối thì vẫn luôn mang theo đồng tiền này bên người, mấy năm nay không mang theo nữa, khi nào thì bị Yêu Trường Thiên lấy? Còn mang theo bên người...
Bạch Quỷ Vương cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Cổ Kính Chi.
Cổ Kính Chi khẽ nhíu mày.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ ánh mắt của Yêu Trường Thiên, hai người đều giật mình —— ánh mắt này là của Bạch Quỷ Vương! Tuyệt đối không phải là ngoại mẫu!
Bình thường Yêu Trường Thiên không bao giờ tỏ ra ác ý với ai, ngay cả một chút cũng không vì “trái tim kia” sẽ quản thúc ông, một khi bản tính của Bạch Quỷ Vương xuất hiện thì tất nhiên trong lòng sẽ quặn đau.
Nhưng lúc này ngoại mẫu của Bạch Ngọc Đường dường như lại giống như lần Bạch Quỷ Tộc xuất hiện, không thấy đâu.
Khi Bạch Ngọc Đường đang cân nhắc tình huống thì đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng nhấn một cái lên đầu vai hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn làn da màu lam kia, mày càng nhăn lại mấy phần —— là Giao Giao!
Lúc này, giao nhân vẫn luôn đi theo Bạch Ngọc Đường dường như đang truyền tin tức nào đó cho hắn.
Giao Giao có thể nói chuyện, mỗi lần có tình huống nguy hiểm đặc biệt nghiêm trọng thì nó đều sẽ mở miệng nhắc nhở... Nhưng lúc này Giao Giao không nói gì mà chỉ ấn đầu vai Ngọc Đường.
Nhưng Ngũ gia vẫn từ vị trí mà Giao Giao đè lại cảm nhận được ý lạnh như hàn băng.
Triển Chiêu khó hiểu mà nhìn hành động của Giao Giao —— đây là lần đầu tiên xảy ra.
Cảm nhận của Bạch Ngọc Đường càng rõ hơn Triển Chiêu, trong luồng hàn ý lạnh đến thấu xương, hắn cảm nhận được một loại “địch ý” rất rõ ràng!
Giao Giao có địch ý với ai? Là Cổ Kính Chi? Hay là hai đồng tiền kia? Hoặc là...
Triển Chiêu cũng liếc mắt nhìn về phía cửa —— trước cửa có một người đứng đó đã lâu nhưng lại không bước vào.