Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 109 : Hồn lìa khỏi xác

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Vị tôn nhi thần thần bí bí Cổ Ngôn Húc của Cổ Kính Chi vừa xuất hiện liền mang đến một vụ án mất tích cho mọi người, trùng hợp như thế, lại hoàn toàn trùng khớp với vụ án mà mọi người đang điều tra gần đây.



Cổ Ngôn Húc vừa nói trong nhà có người mất tích, Triển Chiêu liền nói tiếp một câu, “Có cần giúp đỡ không?”



Cổ Kính Chi gật đầu, “Có Khai Phong Phủ hỗ trợ thì đúng là không thể tốt hơn.”



“Ai mất tích?” Triển Chiêu đứng lên hỏi Cổ Ngôn Húc, “Xin hãy nói tỉ mỉ một chút.”



“À là hai gia tướng...”



Cổ Ngôn Húc chưa nói xong thì Triển Chiêu đã cười tủm tỉm đề nghị, “Đến chỗ họ ở xem thử đi? Ta cũng muốn hỏi thăm những gia tướng khác trong nhà, không chừng có người lại biết được manh mối gì thì sao. Tìm người thì phải làm càng sớm càng tốt chứ nếu để lâu thì càng nguy hiểm!”



“Ơ...” Cổ Ngôn Húc nhìn Cổ Kính Chi.



Cổ Kính Chi nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn sang Bạch Ngọc Đường, hai người này một tĩnh một động, đối lập với nhau rõ rệt.



Lục Thiên Hàn nhẹ gật đầu. “Kinh nghiệm phá án của Chiêu Nhi rất phong phú, giao cho nó không có vấn đề gì đâu!”



Cổ Kính Chi gật đầu với Cổ Ngôn Húc.



Cổ Ngôn Húc liền dẫn Triển Chiêu đi ra phía sau, Triển Chiêu thuận tay kéo theo Bạch Ngọc Đường, đem người lôi đi.



Trong viện chỉ còn lại Cổ Kính Chi, Lục Thiên Hàn cùng với Yêu Trường Thiên đang bàng quan ngồi nhìn.



Xa xa trên nóc nhà, Thiên Tôn kéo kéo Ân Hậu, “Hai đứa nhỏ đi rồi, giờ làm sao đây? Tiếp tục theo dõi bên kia à?”



Ân Hậu ngẫm nghĩ, bĩu môi nhìn ba lão đầu đang ngồi trong viện mắt to trừng mắt nhỏ kia —— rõ ràng bên này thú vị hơn.



Lâm Dạ Hỏa và Tiểu Lương Tử cũng đều gật đầu.



Ánh mắt của Tiểu Tứ Tử lại nhìn theo Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Cổ Ngôn Húc.



...



Cổ Kính Chi nhìn đồng tiền trên bàn, hỏi Lục Thiên Hàn. “Ngươi nhất định phải tra cho rõ sao?”



Lục Thiên Hàn gật đầu, tiếp tục câu hỏi của mình, “Năm đó ngươi đã được cứu như thế nào?”



Cổ Kính Chi có vẻ bất đắc dĩ, bất quá vẫn trả lời câu hỏi của Lục Thiên Hàn, “Khi ta tỉnh lại thì đang nằm trên bờ biển, không rõ là ở nơi nào, sau đó được một hộ ngư dân nhận nuôi.”



“Khi vụ nổ xảy ra... ta nhìn thấy người ngươi bị dính lửa.” Lục Thiên Hàn trầm giọng nói.



Cổ Kính Chi gật đầu, vươn tay vén ống tay áo bên phải lên, để lộ ra vết sẹo bỏng rất lớn trên cánh tay.



Lục Thiên Hàn hơi cau mày nhưng không cho ý kiến, tiếp tục hỏi. “Tiểu Bàn đâu?”



Cổ Kính Chi lắc đầu, “Ta chưa từng gặp lại hắn!”



Lục Thiên Hàn nghi ngờ, “Ngươi không đi tìm hắn sao?”



Cổ Kính Chi bất đắc dĩ, “Sau khi ta được cứu thì mất một khoảng thời gian rất dài không nhớ được gì, sau này mới dần dần khôi phục ký ức... Khi vết thương của ta đã ổn có thể xuống giường thì đã là một năm sau. Ngư dân nhận nuôi ta ở cách cực Bắc rất xa, lúc ta lớn hơn một chút thì đã từng có ý định quay về Băng Nguyên Đảo tìm các ngươi. Nhưng khi ta đến thì Băng Nguyên Đảo đã cấm tất cả tàu thuyền thông thường lui đến, tất cả hàng hóa trên đảo đều là do thuyền của đảo tự ra nhận hàng. Hơn nữa, ta nghe gia tướng trên Băng Nguyên Đảo nói rằng ngươi đã rời đảo nên ta cũng bỏ đi.”




Yêu Trường Thiên “chậc” một tiếng nói tiếp, “Nhưng ta vẫn có thể phân biệt được tốt và xấu, chỉ là bản tính của ta xấu xa mà thôi!”



Lục Thiên Hàn dùng vẻ mặt bội phục mà nhìn Yêu Trường Thiên —— bản tính  xấu xa mà ngươi lại nói rất đúng lý hợp tình như vậy...



“Ta tự lựa chọn làm kẻ xấu.” Yêu Trường Thiên cười lạnh, “Ngươi đừng có nói, năm đó ta cũng có thể làm một kẻ xấu tự xưng là người tốt, giống như tên Hoàng đế lúc đó của các ngươi vậy, nhưng lão tử không như thế! Lão tử phải làm kẻ xấu xa nhất trên thế gian này...”



Lục Thiên Hàn lắc đầu không định để ý đến tên điên này nữa.



Yêu Trường Thiên vẫn tiếp tục nói, “Ngươi thấy muội tử của ta là người tốt chứ?!”



Lục Thiên Hàn liếc mắt nhìn Yêu Trường Thiên.



Yêu Trường Thiên hỏi Lục Thiên Hàn, “Ngươi nói thử xem, trên đời này còn có người thứ hai giống như ta không?”



Lục Thiên Hàn không đáp.



“Có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thứ hai không?” Yêu Trường Thiên chưa từ bỏ ý định, “Yêu Vương, hòa thượng còn cả hai lão quỷ kia nữa? Còn có muội muội của ta, có người thứ hai không?”



Lục Thiên Hàn dừng bước, nhíu mày nhìn Yêu Trường Thiên.



Dường như Yêu Trường Thiên đã nói đến trọng tâm, vươn tay chỉ về phía Cổ Phủ xa xa. “Nhưng kẻ như Cổ Kính Chi, trên đời này có rất nhiều!”



Lục Thiên Hàn hỏi, “Ý ngươi muốn nói là gì?”



“Ta muốn nói là kẻ đó cho dù là người thật thì cũng không còn ý nghĩa gì với ngươi nữa.” Yêu Trường Thiên vỗ vỗ lên vị trí trái tim của mình. “Ví dụ như bây giờ có một nữ nhân giống muội tử của ta như đúc đứng trước mặt ngươi... nhưng nếu không có thứ này, ngươi cũng sẽ không để ý đến nàng ta.”



Lục Thiên Hàn đứng bất động tại chỗ.



“Người như ngươi, quá khứ vĩnh viễn quan trọng hơn hiện tại.” Bạch Quỷ ung dung cất bước tiến về phía trước. “Ngoại tôn đã lớn vậy rồi, những gì đã qua đi còn quan trọng đến vậy sao? Ngươi vĩnh viễn không thể cứu lại những người đã chết, cũng giống như ta vĩnh viễn không thể đi được đến cùng trời cuối đất... Trên đời này, không ai chết mà không có gì để tiếc nuối, không phải vì ngươi lớn lên đẹp mắt một chút thì sẽ may mắn không gặp khó khăn cả đời.”



Lục Thiên Hàn nghe đến đây thì đột nhiên nở nụ cười, lắc đầu, không nhanh không chậm mà bắt kịp, hai người cùng nhau về quân doanh.



...



Xa xa trên nóc nhà, Thiên Tôn và Ân Hậu vốn định xuống dưới “tình cờ gặp được” đều ngây ra bất động, thật lâu sau, nhị lão mới liếc mắt nhìn nhau —— tài ăn nói của lão quỷ kia từ khi nào lại tốt như vậy? Đã thế còn biết an ủi người khác, không phải hắn là kẻ xấu sao?!



Hai người đang buồn bực, bên cạnh “soạt” một tiếng, Tử Ảnh đáp xuống. “Lão gia tử! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu rồi ạ?”



Thiên Tôn và Ân Hậu ngây ra, đồng thời vươn tay, chỉ là một chỉ hướng Đông một chỉ hướng Tây.



Tử Ảnh nín thở nhìn hai người, ánh mắt ý bảo —— ai trong hai người đáng tin hơn?!



Hai lão đầu thì lại tò mò, “Ngươi tìm hai đứa nó để làm gì?”



Tử Ảnh gãi đầu, “Hai học trò hôn mê kia tỉnh lại rồi, bất quá...”



“Bất quá?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu đồng loạt nghiêng đầu, “Như thế nào?”



Tử Ảnh híp mắt, hạ giọng thần thần bí bí mà nói, “Hồn lìa khỏi xác!”