Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 116 : Âm bản

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Edit: Ruby



Triển Chiêu bọn họ ở trong lòng đất bên dưới Thúy Ngọc Ban gặp một sinh vật kỳ dị người không ra người quỷ không ra quỷ, một cước đá bay, sau đó mới nhận ra là quái vật nọ cơ bản không có sức chiến đấu gì, quả thật ngay cả đứng cũng không vững.



Mọi người sau khi nghe thấy động tĩnh thì rời khỏi sơn động trốn trong bụi cây, liền phát hiện ra vị Vạn sư phụ kia chạy đến, nâng quái vật kia dậy mà gọi “nhi tử”.



Lâm Dạ Hỏa le lưỡi, cảm thấy thật quỷ dị!



Trâu Lương thấp giọng hỏi Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Hai ngươi có cần trở về không? Cẩn thận bị lộ!”



Lúc này Vạn sư phụ đã đỡ “nhi tử” của hắn về sơn động, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng theo lối bên ngoài quay trở về.



...



Lúc này Thúy Ngọc Ban vẫn còn đang rất loạn, con voi hoảng sợ chạy ra kia bị dồn vào góc tường nhưng không chịu quay trở lại trong lồng, nó quất vòi xua đuổi ban chủ của Thúy Ngọc Ban đang cố gắng tiến lại để bắt nó.



Hồng Tề Thiên vốn đứng chờ ngay ngoài trướng bồng, nhìn thấy Vạn sư phụ vội vã quay lại khiến hắn rất sốt ruột, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chui vào đó nửa ngày nhưng sao vẫn chưa ra?



Vạn sư phụ dường như là nhớ ra gì đó mà vội vã quay về lều, hắn không hề để ý đến Hồng Tề Thiên mà trực tiếp vọt vào trong.



Hồng Tề Thiên sốt ruột mà nhìn vào trong lều thăm dò, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ lóe lên bên cạnh, Triển Chiêu đã trở lại.



Hồng Tề Thiên mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời cũng khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu —— ngươi quay lại từ hướng nào thế?



Triển Chiêu nheo mắt khoát tay với Hồng Tề Thiên, ý là —— lát nữa chúng ta sẽ nói kỹ càng tỉ mỉ!



Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng thừa dịp hỗn loạn mà trở lại đứng bên cạnh Bàng Dục và Bao Duyên đang còn xem náo nhiệt.



Ban chủ lau mồ hôi đến nhận lỗi, nói khiến mọi người chê cười rồi.



Bàng Dục còn giả vờ sợ hãi, “Sao voi chỗ các người lại không nghe lời vậy? Đừng để đến lúc tổ chức thọ yến cho lão gia tử thì lại gây náo loạn nữa, khi đó đừng mang nó theo đấy?!”



Ban chủ vội vàng gật đầu đồng ý.



Bạch Ngọc Đường gật đầu với Bàng Dục, Bàng Dục và Bao Duyên đều đoán hẳn là hắn đã tra ra được manh mối, không muốn ở lâu thêm, liền dặn dò vài câu với ban chủ rồi cáo từ rời đi.



Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên vẫn còn đứng đợi bên ngoài trướng bồng.



Một lát sau, Vạn sư phụ đi ra.



Triển Chiêu để ý thấy đầu tóc hắn ướt đẫm mồ hôi, y phục trên người cũng xốc xếch, vừa nghĩ tới dung mạo của “nhi tử” hắn, Triển hộ vệ liền nhịn không được nhíu mày —— thứ đó rốt cục có phải là người hay không? Tính sai rồi, sớm biết thế đã mang Công Tôn theo!



Vạn sư phụ ra khỏi lều thấy hai người họ vẫn còn đứng chờ, bèn nói. “Hai ngươi cũng thấy rồi đấy, chỗ của bọn ta rất lộn xộn nên các ngươi vẫn là ở trong thành đi!”



Triển Chiêu và Hồng Tề Thiên giao hẹn với Vạn sư phụ, ba ngày sau sẽ bắt đầu học công phu.



Nguyên bản Triển Chiêu muốn bắt đầu học từ ngày mai nhưng dường như Vạn sư phụ đang có nhiều tâm sự nặng nề, hắn chỉ nói hai ngày tới bận nhiều chuyện quan trọng không thể thoát thân được, nhất quyết phải đợi đến ba ngày sau.


“Tra án?” Bọn Triển Chiêu khó hiểu.



Triệu Phổ nhướng mày, đi vào trong lều, Triển Chiêu bọn họ cũng theo vào trong.



Cửu vương gia đi đến trước mặt một thư sinh, lấy đồng tiền kia ra đưa cho thư sinh kia xem, hỏi. “Có phải giống thế này không?”



Thư sinh kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, có chút kích động chỉ vào mảnh đồng tiền kia mà nói. “Đúng vậy! Chính là thế này!”



Hắn nói dứt lời thì bên cạnh có mấy thư sinh cũng nhìn thấy, đều lên tiếng. “Đúng! Chính là cái này!”



Mấy thứ sinh bên này còn đang kích động, Công Tôn liền chạy đến, ra lệnh cho họ nằm xuống, không được lộn xộn!



Đi cùng Công Tôn còn có Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử.



Tiểu Tứ Tử kéo tay Tiểu Lương Tử đứng bên cạnh Triệu Phổ, hai tiểu hài nhi cười tủm tỉm mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.



Triển Chiêu cùng Lâm Dạ Hỏa đều cảm thấy khó hiểu —— hai oa nhi này làm sao vậy?



Bạch Ngọc Đường lại vội vàng hỏi Triệu Phổ, “Có ý gì? Bọn họ từng thấy đồng tiền này?”



Triệu Phổ gật đầu, “Mấy thư sinh này đều là bị bắt cóc tại những nơi vắng vẻ, họ nghe thấy một âm thanh quái dị rồi mất đi tri giác. Trước khi mất đi tri giác, bọn họ đều nhìn thấy một bóng người màu đen, người nọ là nam hay nữ thì họ đều không nhận ra, chỉ là đều thấy bên hông người nọ treo một đồng tiền như thế này.”



Hai mắt Bạch Ngọc Đường sáng rực. “Kẻ tấn công họ lẽ nào là hung thủ năm đó... ngươi có nói với ngoại công ta chưa?”



Triệu Phổ cười lắc đầu, “Cái này thì chưa.”



Triển Chiêu cảm thấy tâm trạng của Triệu Phổ dường như rất tốt, có chút khó hiểu mà nhìn hắn. “Có phải ngươi còn tìm được thứ gì tốt nữa không?”



Cửu vương gia nhướng nhướng mày, vươn tay kéo Tiểu Lương Tử lại, hai tay vỗ vai bé, nói với Bạch Ngọc Đường, “Lúc này, ngươi nên hảo hảo cám ơn tiểu tử này.”



Tiểu Tứ Tử ở một bên gật đầu, “Tiểu Lương Tử rất có năng lực!”



Tiêu Lương ngượng ngùng.



Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Lương Tử lại nhìn sang Triệu Phổ, nghi hoặc.



Cửu vương gia giải thích với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Lương Tử điều tra ra được đồng tiền này là thứ gì!”



“Thật sao?”



Mọi người “soạt” một tiếng xoay mặt nhìn Tiểu Lương Tử.



Tiêu Lương cười hì hì gãi đầu, “Tình cờ thôi!”



Lâm Dạ Hỏa chống nạnh trêu bé, “Ngươi thật thần nha! Các lão gia tử tra xét lâu như vậy mà còn chưa tìm ra được manh mối, thế mà mới mấy ngày mà ngươi đã tra ra được?!”



Tiêu Lương vươn tay, lấy hai thứ khác nhau đưa cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bọn họ xem, mở miệng nói. “Đồng tiền này, tên là Âm Bản!”