Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 119 : Nửa thật nửa giả

Ngày đăng: 01:06 19/04/20


Triển Chiêu nghe được cái gì mà vội vã trở về để làm “anh hùng cứu mỹ nhân”?



Nói đến cái chuyện “Anh hùng cứu mỹ nhân” này, Triển hộ vệ vốn rất là buồn lòng.



Trước không nói đến cứu ai, ước ao lớn nhất của một vị đại hiệp là gì? Tất nhiên là bảo vệ cái thiện, gánh vác sự nghiệp cứu người trên lưng. Nhưng Triển Chiêu phát hiện ra từ khi cao thủ ở Khai Phong Phủ càng ngày càng nhiều lên thì cơ hội cứu người cũng theo đó mà càng ngày càng ít, đến Hắc Phong Thành lại càng thêm hiếm.



Ở Khai Phong Phủ còn có thể bảo vệ Bao Đại nhân một chút, cứu Bàng Thái sư một chút chẳng hạn, nhưng đến Hắc Phong Thành này lại là một ổ cao thủ! Ngay cả một nha hoàn giặt đồ trong quân doanh cũng có thể một cước đá bay ba tên côn đồ.



Triển Chiêu có chút phiền muộn, người đoạt nổi bật nhiều quá, toàn bộ người xung quanh đều mạnh quá, một chút cũng không thú vị!



Mà về vị “mỹ nhân” nhà Triển Chiêu kia càng khiến cho Triển hộ vệ buồn đến nát lòng...



Triển Chiêu thường xuyên hâm mộ Triệu Phổ, Công Tôn đi đến chỗ nào hắn liền lao đến chỗ nấy, vì cái thân thể tiên sinh kia, chỉ cần một cơn gió hơi lớn thổi qua cũng có thể loạng choạng mấy cái.



Mặc dù Công Tôn tiên sinh rất bưu hãn nhưng đến khi thực sự gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể kêu cứu mạng, vì thế mỗi ngày Cửu Vương gia đều có cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.



Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương như vậy cũng không sai, ít nhất lấy thừa bù thiếu, võ công của Lâm Dạ Hỏa tốt hơn so với Trâu Lương nên thường xuyên có thể giúp đỡ trâu Lương; mà Hỏa Phượng lại trường kỳ ở trong trạng thái “nhị”, Tả Tướng quân cũng có thể trông nom hắn, mặc dù đa phần là ở bên cạnh trêu chọc Hỏa Phượng thì đúng hơn.



Mà ngay cả Tiểu Lương Tử, cũng là mỗi ngày cõng Tiểu Tứ Tử chạy vào chạy ra. Nếu có kẻ nào dám khi dễ Tiểu Tứ Tử thì Tiểu Lương Tử sẽ lập tức nhào lên tiêu diệt hắn. Vì tương lai có nhiều cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân như vậy mà Tiểu Lương Tử mới có thể chịu khó luyện công!



Còn Triển Chiêu nhìn lại mình một chút, nếu có ai dám khi dễ Bạch Ngọc Đường... Đúng vậy! Điều kiện tiên quyết là cũng phải có người dám nha!



Cho dù thực sự gặp phải kẻ không có mắt, khinh công của Triển hộ vệ tốt như vậy đó, nhưng đợi đến khi hắn đuổi tới nơi thì kiếm còn chưa kịp rút ra, người kia đã bị Ngũ gia chém thành tám khối rồi.



Việc vị kia nhà mình quá có khả năng, thật không có một chút tình thú, cũng khó trách Thiên Tôn luôn lén nói Bạch Ngọc Đường không đáng yêu, Triển hộ vệ đã lĩnh hội một cách sâu sắc nhất. Không phải là diện mạo hay dáng người không đáng yêu, Triển Chiêu đã giám định rồi, chuột nhà mình chỗ nào cũng đáng yêu cũng coi được, chỉ là quá tài giỏi! Thật đáng buồn mà!



...



Ngay khi nãy, lúc Triển Chiêu nghe thấy hắc y nhân thần bí và Vạn sư phụ cùng với lão đầu kia đột nhiên nhắc đến Bạch Ngọc Đường, liền có chút khó chịu —— đám người kia làm mấy việc thần thần quái quái đó mục đích là gì? Như thế nào đang nói mấy chuyện ô uế kia liền kéo lây đến trên người con chuột sạch sẽ nhà hắn?



Chạy tới bên cửa nghe lén, không nghe còn đỡ, vừa nghe xong thì Triển Chiêu liền xù lông!



Thật ra thì đối phương cũng chẳng nói gì nhiều mấy mà là vừa mới nghe được có một câu thì Triển Chiêu chợt nghe thấy một cái tên khiến cho lửa giận trong người hắn bốc cao ngùn ngụt —— Bạch Mộc Thiên!



Nếu nói Triển Chiêu thích những ai, vậy cũng nhiều lắm, lôi ra thành danh sách không chừng vượt quá cả nghìn.



Còn nếu phải nói người mà Triển Chiêu thật sự căm ghét thì lại không nhiều lắm, dùng hai tay cũng có thể đếm được số lượng, mà trong số những kẻ này có hai người tranh nhau vị trí dẫn đầu, nguyên nhân họ khiến Triển Chiêu tức giận chính là cả hai kẻ này đều tính kế Bạch Ngọc Đường.



Một kẻ là Hiên Viên Phách, một là Bạch Mộc Thiên!



Không nói đến Hiên Viên Phách ở Bắc Hải, Bạch Mộc Thiên coi như là thân thích của Bạch Ngọc Đường nhưng vị này lại trực tiếp đầu phục Ác Đế Thành, tiểu tử này một bụng toàn là ý nghĩ xấu.



Vốn là, Triển Chiêu có thể làm thịt hắn, nhưng người này tội ác tày trời, làm vậy thì quá lời cho hắn, Triển Chiêu cho hắn Kim ti linh giả, lại hạ cổ độc vào người rồi thả hắn đến Ác Đế Thành làm nội ứng, sau này không chừng có thể dùng được.


Nói dứt lời, Công Tôn mở hòm thuốc mà Giả Ảnh đưa đến, lấy một cái cưa cực lớn ra.



Nhóm ảnh vệ sợ tới mức “soạt” một tiếng lùi ra sau mấy bước.



Tử Ảnh chỉ vào Công Tôn đang cầm cưa chuẩn bị cắt tay quái vật kia ra. “Tiên... tiên sinh, ngươi định làm gì thế?”



Công Tôn tiên sinh chớp mắt mấy cái, đáp rất thoải mái, “Cứu người đó!”



Chúng ảnh vệ há hốc miệng, “Thứ này thật sự là người sao?”



Công Tôn nghiêng đầu lại nhìn nhìn, tỏ vẻ ghét bỏ, “Không chắc...”



...



Trước quân doanh Triệu gia quân, gánh hát đã chuẩn bị gần xong, bởi vì vùng phụ cận quân doanh nghiêm cấm ra vào, Triệu Phổ lại cố ý phong tỏa tin tức cho nên mọi người của Thúy Ngọc Ban bên này căn bản không biết vốn liếng vừa bị lật tung.



Triệu Phổ thấy Triển Chiêu đột nhiên quay trở lại thì có chút khó hiểu, vừa rồi hắn nhận được tin tức đã bứng được hang ổ của Thủy Ngọc Ban thì biết tính toán của mình đều chính xác.



“Trở lại nhanh vậy?” Triệu Phổ vừa mới lên tiếng thì thấy Triển Chiêu cứ chạy loanh quanh khắp nơi, “Ngọc Đường đâu?”



Triệu Phổ ngẫm nghĩ, “Vừa rồi Cổ Ngôn Húc hẹn hắn nói đi uống trà gì đó.”



“Ở nơi nào?” Triển Chiêu vội vàng hỏi.



“Thái Bạch Cư trong thành...” Triệu Phổ còn chưa dứt lời thì Triển Chiêu đã lóe một cái không còn bóng dáng.



Cửu Vương gia khoanh tay lững thững ra khỏi quân trướng nhìn trái nhìn phải, Triển Chiêu  đã sớm chạy mất, động tác nhanh hơn bất kỳ lúc nào trước đây.



Triệu Phổ đang thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì thì cảm giác như vạt áo bị ai kéo nhẹ.



Cửu Vương gia vừa cúi đầu, quả nhiên... chính là Tiểu Tứ Tử đang kéo vạt áo của mình.



“Cửu Cửu, có phải Miêu Miêu vừa quay về không?”



Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, bất quá lại đi rồi.”



Hai mắt Tiểu Tứ Tử sáng lấp lánh, “Miêu Miêu đi đâu vậy ạ? Nhanh đi theo nha!”



Triệu Phổ không hiểu, vươn tay ôm Tiểu Tứ Tử lên, đi ra ngoài, “Đi theo để làm chi?”



Vẻ mặt của Tiểu Tứ Tử rất nghiêm túc, “Hôm nay có náo nhiệt để xem đó! Miêu Miêu sắp trở nên cực ~~~ nổi bật!”



“A?” Cửu vương gia hứng thú dạt dào mà sờ sờ cằm, “Cực ~~~ nổi bật á?”