Hắc Phong Thành Chiến Ký

Chương 132 : Trầm tinh điện

Ngày đăng: 01:07 19/04/20


Ngọn núi băng sừng sững nghìn năm của Băng Nguyên Đảo, sau một cơn địa chấn, hoàn toàn sụp đổ.



Bạch Ngọc Đường bọn họ đứng trên đỉnh núi trơ trọi, nhìn thấy khối băng khổng lồ vỡ vụn mang theo tuyết lở trút xuống sơn cốc. Tuyết lở tạo thành tiếng nổ rất lớn át đi tất thảy mọi âm thanh, mọi người cơ hồ không thể nói được gì với nhau, bởi vì bất luận nói cái gì, đối phương đều không thể nghe thấy nổi.



Tiểu Tứ Tử bịt tai, ghé vào đầu vai của Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn không trung.



Không biết trải qua bao lâu, tiếng tuyết lở ầm ĩ dần dần nhỏ lại, khi bốn phương sắp trở lại an tĩnh thì đột nhiên, mấy tiếng nổ truyền đến.



Mọi người cả kinh.



Lâm Dạ Hỏa nhìn khắp nơi, “Chỗ nào phát nổ sao?”



“Nhìn dưới chân núi!” Triển Chiêu chỉ về vị trí sườn núi cho mọi người nhìn.



Nguyên bản, lúc này trời đã rất muộn, nhưng trăng và sao trên trời tỏa ánh sáng ngời, thêm vào mặt đất phủ kín tuyết trắng, ánh trăng chiếu xuống mặt tuyết được phản chiếu, toàn bộ sơn cốc đều sáng bừng lên.



Mà ngay trong đêm tuyết rơi đặc biệt mang theo ánh sáng mờ ảo này, xuất hiện khung cảnh bình thường không bao giờ có thể thấy được.



Sông băng sụp đổ, khiến cho vách núi nhiều năm bị đóng băng lộ ra.



Ngay giữa sườn núi, đột nhiên có vài chỗ vách đá bị nổ tung, vô số những dòng nước lớn lớn nhỏ nhỏ phun trào, thế nước rất mãnh liệt.



Thứ nước phun trào ra kia dường như là nước nóng, dòng nước ấm áp trút xuống mặt băng trong sơn cốc, nháy mắt, hơi nước trắng đục cuồn cuộn bốc lên.



Bởi vì lượng nước quá lớn, trong sơn cốc rất nhanh hình thành một dòng sông chảy xiết, khối băng vừa rơi từ trên núi xuống theo dòng nước trôi ra biển rộng.



Mọi người đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh bị hơi nước bao phủ, rất nhanh, khắp nơi chỉ còn là một màn sương mù che khuất cả bầu trời.



Hơi nước không ngừng cuồn cuộn bốc lên, dần dần liền lên đến đỉnh núi.



Mọi người đang ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần bị sương trắng bao phủ, chợt nghe Tiểu Lương Tử gọi một tiếng, “Oa! Đó là cái gì vậy?!”



Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Tiểu Lương Tử, chỉ thấy bé ngồi xổm bên cạnh gốc cây băng, nhìn xuống sơn cốc.



Sau khi cây cầu băng bị gãy, hình thành một khe vực khổng lồ, toàn bộ vụn băng dưới vực đã bị dòng nước xiết vừa nãy cuốn đi rồi.



Nhìn lại... dưới chân núi hình thành một mặt kính rất lớn màu bạc.



Triển Chiêu híp mắt nhìn kỹ, mặt kính kia phản chiếu màu ngân bạch sáng bóng, rộng lớn mà bằng phẳng, nhìn từ xa không thể phân biệt được đó là mặt băng hay là mặt nước tĩnh lặng.



“Ánh trăng.”



Đúng lúc này, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hạ giọng lẩm bẩm một câu.



Theo lời của Ngũ gia, những người khác vô thức mà cúi đầu, lại cúi người... tư thế như vậy, như là chỉ hận không thể đứng chổng ngược để nhìn xuống.



Vì sao lại có hành động như vậy?


Cửu Vương gia nói còn chưa dứt lời thì Công Tôn đột nhiên nhảy dựng lên như nhớ ra cái gì đó, “Chẳng lẽ là...”



Công Tôn còn chưa dứt lời thì đã xoay người bỏ chạy ra ngoài.



Hai tay Triệu Phổ vẫn đang duy trì trạng thái ôm người, lúc này trong lòng trống trơn, Cửu Vương gia bĩu môi —— cơ hội nghìn năm một thuở mất tiêu rồi! Có kẻ nào không muốn sống nhanh đến công thành để đại gia ta đánh một trận cho đỡ tức đi!



Thở dài, Triệu Phổ chắp tay sau lưng từ từ đi ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc xảy ra chuyện gì.



Nhưng Cửu Vương gia vừa đến trước cửa lều thì thấy tất cả mọi người trông chẳng khác gì trảo ly, đứng thẳng lưng ngây ngốc mà nhìn về cùng một hướng, biểu cảm trên mặt chính là mở to mắt há hốc miệng.



Vương gia làm vẻ mặt ghét bỏ, xoay lại, nhìn về hướng mọi người đang nhìn —— bầu trời Tây Bắc, vừa nhìn... lập tức ngây ngẩn cả người.



Chỉ thấy vầng trăng sáng nguyên bản treo trên cao không biết đã rơi xuống từ khi nào, lúc này đang trôi trên rìa đại mạc, mà trên không trung, từng ngôi sao băng xẹt qua, số lượng nhiều đến mức tựa như tất cả sao trên trời đều rơi xuống.



Càng quỷ dị chính là trên bầu trời Tây Bắc xuất hiện một tòa cung điện. Tòa cung điện kia tựa như ảnh trong nước, trăng trong kính, như thực như ảo, như có như không, vả lại cung điện sáng lấp lánh, giống như được tạo thành từ sao trời, xuất hiện rõ mồn một giữa không trung. Nước suối ở Vọng Tinh Than phun trào mãnh liệt, không biết là phun ra bao nhiêu nước mà một vùng đất bằng phẳng nguyên là đại mạc lấp lánh ánh nước, tòa thành sao kia tựa như được xây trên mặt nước vậy.



Mọi người đang ngây ngốc mà nhìn, bỗng nhiên “ào” một tiếng, mặt nước cuồn cuộn xuất hiện một con sóng lớn, một bóng người rất lớn bay ra.



Tiếng kêu sợ hãi thứ nhất vừa mới phát ra từ đám người thì tiếng kêu thứ hai đã lại đến... chỉ thấy bóng người nọ bay vào giữa không trung, thứ thoát ra khỏi mặt nước sau cùng không phải là đôi chân mà là một cái đuôi cá thật dài, mang theo không rõ là ánh nước hay là sao trời, những đốm sáng lấp lánh bắn khắp bầu trời đêm.



Giao nhân cực lớn kia sau khi nhảy ra khỏi mặt nước thì biến mất trong màn sao, chờ thêm giây lát lại xuất hiện trong tòa cung điện sao, đuôi cá quật vào mặt nước khiến cho càng nhiều ánh sao bắn ra.



Tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.



Đại mạc Tây Vực đã xuất hiện kỳ tích cảnh tượng thần bí đến hai lần, nếu như nói Quỷ Thành bên trong Mê Hải tạo cảm giác quỷ dị mà xinh đẹp... như vậy thì tòa cung điện như tạo thành từ sao trời là một tuyệt cảnh hoa mỹ đầy tráng lệ.



“Thì ra nhìn từ đây là như vậy... nếu ở trên đảo mà nhìn thì không có cảnh giống như vậy đâu.”



Trong khi mọi người đang lặng đi mà nhìn thì Triệu Phổ nghe thấy phía sau có một giọng nói chậm rãi truyền đến.



Hắn quay đầu lại thì thấy Công Tôn Mỗ bọc áo khoác lông điêu rất dày, hai tay ôm noãn lô đi đến.



“Lão gia tử.” Triệu Phổ nhịn không được hỏi, “Đó là cái gì?”



Công Tôn, Hạ Nhất Hàng bọn họ đứng trước Triệu Phổ đều quay đầu lại thắc mắc.



Công Tôn Mỗ mỉm cười, không nhanh không chậm mà mở miệng, “Rất lâu trước kia, có một vị quân chủ ngu muội, tầm thường lại tàn bạo. Vào một đêm, vị quân vương này gặp ác mộng mà tỉnh, trong mộng, cung điện của hắn bị sụp đổ, hắn bị đè chết trong tẩm cung.



Ngày hôm sau, vị quốc quân kia quyết định xây dựng lại Hoàng cung, xây dựng một tòa cung điện vĩnh viễn không sụp đổ. Nhưng mà công trình xây dựng lại này cực lớn, cần phải trưng dụng mười vạn lao dịch, tiêu tốn rất nhiều của cải và thời gian để hoàn thành công trình này tính ra cần phải mất mười năm. Quốc quân cảm thấy quá chậm, liền có thần tử hiến kế, đem số lượng lao dịch tăng lên trăm vạn thì không phải sẽ hoàn thành trong vòng một năm sao?



Quốc quân cảm thấy rất có lý, lập tức hạ chỉ xây dựng...ngay lập tức, cuộc sống an ổn của nhân dân không còn, rất nhiều trai tráng khỏe mạnh bị bắt đi lao dịch, dân oán sôi trào. Đúng lúc này có một thiếu niên bạch y tuấn mỹ đến từ cực Bắc xuất hiện, thấy dân chúng lầm than, thiếu niên hỏi rõ nguyên do, lập tức cầu kiến quốc quân, nói hắn có thể trong vòng một ngày xây dựng một tòa cung điện vĩnh viễn không thể sụp đổ. Thiếu niên lại cam đoan với quốc quân, không cần lao dịch, không cần gỗ hay đá, chỉ cần một ngày sẽ xong. Quốc quân nghi ngờ, không cần nhân lực vật lực, vậy thì dùng thứ gì để xây dựng?



Thiếu niên kia vươn tay chỉ lên không trung, dùng sao trời! Quốc quân đương nhiên không tin nhưng cũng rất tò mò, vì thế lập khế ước với thiếu niên, nếu thiếu niên có thể xây dựng được tòa cung điện này thì sẽ hủy bỏ chế độ lao dịch, mà nếu như trong vòng một ngày không thể xây dựng xong thì đầu của thiếu niên sẽ rơi xuống đất, thiếu niên vui vẻ đồng ý. Đêm hôm sau, vào lúc nửa đêm, thiếu niên kia đánh thức quốc quân đang ngủ say, dẫn quốc quân đến trước cửa cung, giơ một ngón tay chỉ lên trời. Quốc quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy trăng tròn treo ở cuối chân trời, toàn bộ sao trên trời kéo theo vệt sáng thật dài mà rơi xuống...



Đợi cho ánh sáng ngưng đọng lại, chân trời xuất hiện một tòa cung điện tuyệt mỹ được xây dựng nên từ sao trời. Quốc quân mừng rỡ, lập tức hạ chỉ hủy bỏ kế hoạch trùng kiến cung điện, cũng thả toàn bộ các lao dịch đi. Thiếu niên giơ một ngón tay chỉ về phía xa xa, ý bảo quốc quân mang theo hoàng tộc và thần tử chuyển về nơi ở mới. Quốc quân vui sướng, sau khi trọng thưởng cho thiếu niên thì mang theo văn võ cả triều cùng Hoàng thất gia quyến cùng nhau đi về phía tòa cung điện kia, nhưng mà bọn họ đi mãi, đi mãi...



Đi suốt cả một đêm, tòa cung điện kia vẫn như cũ không xa không gần, giống như ở ngay trước mắt mà lại xa đến không thể tới gần. Đến khi hừng đông, cung điện biến mất theo ánh nắng sớm... mà vị quốc quân kia cùng với các thần tử không quay trở về nữa. Dân chúng trong thành đề cử ra một vị quân tử nhân đức làm quốc vương, từ đó về sau sống trong yên bình, vương quốc phồn vinh. Rất nhiều năm qua đi, không ai còn gặp lại vị thiếu niên bạch y kia, tòa thành được dựng nên từ sao trời cũng không xuất hiện lại. Nhưng hình ảnh tòa cung điện tuyệt mỹ kia đã khắc sâu vào lòng dân chúng... xa tận chân trời, không thể chạm đến, nguyệt lạc tinh trầm, hoa mỹ tuyệt thế... xưng là, Trầm Tinh Điện!”